Võ Động Thiên Hà
Chương 445 : Phong Nham Chủy
Ngày đăng: 21:37 20/04/20
Phong Nham Chủy, kỳ thực là một nơi giáp ranh biên cảnh Bắc vực và Tuyết Cương, nơi đây cũng là địa điểm bắt buộc phải qua khi muốn giao lưu giữa Bắc vực và Đông vực, nhưng bởi vì hoàn cảnh địa lý hiểm trở, cùng với xung quanh có rất nhiều linh thú cao cấp mạnh mẽ nên ít người qua lại.
Nơi này trong mắt đại đa số người trong thiên hạ, coi như một tử địa thần bí hoang vu.
Trên cánh đồng băng tuyết mênh mông, ba con tuấn mã phi nước đại, sau khi Vân Bôn tiến hóa trở thành mã hoàng, tốc độ đạt tới mức kinh khủng, quả thực tạo cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ một chữ nhanh đã không thể nào hình dung được loại ưu thế thiên thú này, tốc độ của nó trải qua tiến hóa đã mang tới thể nghiệm vô cùng ngạc nhiên.
Dựa theo hành trình thường ngày, mấy người Vân Thiên Hà từ băng tuyết hoang nguyên (cánh đông bằng tuyết) tới Phong Nham Chủy phải mất ít nhất bảy ngày, thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ tốn thời gian ba ngày đã tới ngoại vi rừng rậm rìa núi.
Rìa núi nơi này là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, trong đó các loại cây lá nhọn chiếm đại đa số, tuyết đọng trên cành cây xanh đậm, tỏa ra sinh cơ bừng bừng, trong phiến thiên địa tuyết trắng này làm nổi bật, càng có một phen phong vị khác lạ.
- Thiên Hà, Phong Nham Chủy là một địa phương tương đối không rõ ràng, vị trí hiện tại của chúng ta kỳ thực chính là phạm vi địa giới Phong Nham Chủy rồi, chúng ta nên tìm kiếm Nhan Phong Lục Lục như thế nào?
Hiện tại bốn người chỉ có ba ngựa, Đường Linh Toa và Vân Thiên Hà một con. Ngồi trong lòng hắn, Đường Linh Toa cảm giác như chính mình như đang cùng bay với hắn, loại thể nghiệm tuyệt vời như thế này, để nàng luyến tiếc xa rời không thôi.
Vân Thiên Hà đi tới ngoại vi phiến rừng rậm này liền ngừng lại.
Sau khi hắn xuống ngựa, nhìn xung quanh một chút, nói:
- Thói quen của hậu duệ Phong tộc ta khá rõ ràng, bọn họ thích cư trú tại những nơi đầu gió, phiến rừng cây này rất rậm rạp, lại dựa sát vào Hạ Lạp Tề Sơn, tuy rằng ở đây cũng gọi là Phong Nham Chủy, nhưng trên thực tế, nơi đây chỉ là chỗ vào ngọn núi, hẳn không khó tìm kiếm!
Mộng Ly từ trên ngựa nhảy xuống, nhìn xung quanh hồi lâu, nói:
- Ta chung quy nghĩ nơi đây tựa hồ có điểm quá mức hoang vu vắng vẻ!
- Uhm, xác thực là như vậy, chúng ta dọc theo cánh đồng tuyết đụng phải không ít mãnh thú, thế nhưng tới vùng phụ cận nơi này lại không gặp bao nhiêu, rừng rậm phạm vi lớn như vậy, dựa theo lẽ thường mà nói hẳn phải có mãnh thú sinh hoạt mới đúng, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
Vân Thiên Hà nói:
Trên cây cột có một ít đồ án ký hiệu đặc biệt của Linh tộc, còn có một ít đồ đằng thần bí, Vân Thiên Hà xem không hiểu, hắn đi dạo qua một vòng mảnh phế tích này, ngoại trừ có mấy thi thể treo cổ trên cây cột, không còn phát hiện ra thi thể nào khác.
Lúc Tầm Nguyệt lôi ra một cây cột gỗ, nhìn trong phòng còn vết tích thiêu hủy chưa hoàn toàn, nói:
- Trong phòng không có thứ quan trọng gì đó lưu lại, hơn nữa còn có vết tích đã từng thu thập qua, như vậy nói rõ, Linh tộc từng sinh hoạt nơi đây, biết nơi đây đã bị bại lộ, sau đó đã dẫn tộc nhân di chuyển, trước khi di chuyển đã đốt hủy toàn bộ.
- Nhìn, nơi đó còn có một cửa động!
Đường Linh Toa nhảy xuống, liếc mắt liền nhìn thấy một cửa động bên vách đá được che đậy.
Vị trí cửa động là đi sâu vào trong lòng núi, mấy người theo cửa động tiếp tục bước đi, qua thời gian ước chừng nửa nén hương mới đến đầu cùng thông đạo.
Trước mắt một mảnh rộng mở sáng ngời, ở đây là địa phương từng có người ở, nhưng rất cả đều đã bị phá hủy rất nghiêm trọng, cũng không có vết tích bị đốt cháy, mà trực tiếp dùng lực lượng mang tính hủy diệt, đánh tan nơi này thành từng mảnh nhỏ.
Mấy người Vân Thiên Hà dò xét một hồi, vẫn như cũ không thu được bất cứ đầu mối nào.
Xuống chút nữa sẽ không còn cửa động nào nữa rồi, đang lúc bọn họ chuẩn bị theo đường cũ trở lại, đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng nổ ầm ầm…
Mộng Ly biến sắc, nói:
- Không tốt, chúng ta nhất định đã kính thích phải bộ phận cơ quan nào đó, cửa động bên ngoài bị phá hỏng rồi!
Ầm ầm…
Đúng lúc này, toàn bộ lòng núi rung lên kịch liệt, mấy người Vân Thiên Hà đứng trong động thính, bắt đầu có rất nhiều cự thạch rơi xuống, ầm ầm đập trên mặt đất, cát đá văn khắp nơi.
- Có thể nơi đây vốn là một cái bẫy, kết quả chúng ta không may gặp phải!
Vân Thiên Hà tránh thoát một khối đá lớn mắt thấy vách động xung quanh bắt đầu xuất hiện hiện tượng nứt nẻ, trên đỉnh còn có rất nhiều khối đá lớn rơi xuống, thoạt nhìn như muốn hoàn toàn lấp đầy động thính này.