Võ Động Thiên Hà
Chương 458 : Quỷ Hạp
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
Tại Quỷ Hạp dường như vĩnh viễn là một mảnh đêm tối âm u, trên bầu trời cuộn cuộn mây mù màu xám đen, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là mây hay sương mù.
Ầm ầm…
Bên dưới mây đen cuồn cuộn, bầu trời vang lên từng tiếng sấm sét rít gào vang vọng, một đạo thiểm điện hạ xuống, đánh thẳng vào một gốc cây to lớn, so với thân thể còn lớn hơn, gốc cây này trong nháy mắt liền bốc lên liệt hỏa hừng hực,.
Một trận mưa to, cuồn cuộn đổ xuống.
Hạt mưa rơi trên mặt đất, gốc cây khô kịch liệt thiêu đốt, bị nước mưa rơi xuống, bắn ra tạo thành từng đóa hỏa hoa quỷ dị.
Gió, mang theo khí tức lạnh lẽo, lúc này cũng có một cỗ mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt mà đến, gay mũi khó ngửi.
Đây là một sơn cốc nối thông với chỗ sâu trong quần sơn hùng vĩ, dưới đáy trống trải bằng phẳng, lại có vẻ rất thê lương.
Từ trong cốc vượt qua, có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ có chút không sạch sẽ, ánh lên màu xanh đen, rất nhiều con cá trở mình phập phềnh trôi nổi trên mặt nước.
Khắp tới đều là tử thị, mùi hôi xung thiên, cây cỏ héo rũ, sinh cơ diệt sạch, tựa hồ ngay cả chim chóc cũng không muốn đậu tại nơi này, mà dưới màn mưa to hạ xuống, vẫn như cũ không thể nào cọ rửa được mùi tanh tưởi từ đống thi thể cực lớn mang tới.
Nhưng thi thể này đều la binh sĩ, có Tây quân Đại Đường, cũng có quân sĩ Liệt Diễm đế quốc, bất quá nhìn tình cảnh cũng không phải là do bọn họ do chém giết đồng quy vu tận tại nơi này, mà giống như bị thứ thần bí gì đó hung tàn giết chết, từ trạng thái đặc thù của thi thể lưu lại có thể phán đoán ra được vài điều.
Để tránh né trận mưa to này, Vân Thiên Hà vượt qua một chiến trường hoang vu hình như đã có chút lâu đời, từ một cỗ khe núi vô ý đạp vào một mảnh khoảng không, nhất thời bị một cỗ lực lượng thần dị hấp dẫn, cả người lẫn ngựa đều rơi vào trong sơn cốc này.
Mà khi tiến vào trong sơn cốc, đầu tiên mắt thấy chính là những thi thể đầy mặt đất, ngay sau đó là mùi vị tanh tưởi buồn nôn, hiển nhiên là những binh sĩ trong lúc vô ý tiến vào trong sơn cốc này, do đó toàn bộ đều mất mạng tại đây.
Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa tiến vào địa phương có mùi tanh tưởi ập thẳng vào mũi, tiếp tục đi sâu vào một đoạn, nơi này có ít thi thể hơn, nhưng lại nhìn thấy xương trắng um tùm, hơn nữa hoàn cảnh âm trầm xung quanh, tạo cảm giác như lâm vào trong địa ngục tu la.
Không để ý tới những thứ này, Vân Thiên Hà vượt qua hồ nước nhỏ, từ phía sau hồ nước nhỏ tìm được một sơn động coi như rộng rãi sạch sẽ nghỉ tạm.
Trong động có một ít cỏ dại, phát ra mùi vừa lúc có thể át được mùi tanh tưởi bên ngoài, không khí trong động này ngược lại có vẻ tương đối tươi mát, bất quá trên cây cỏ còn có một ít vật phẩm vụn vặt, thậm chí còn có thảo dược lung tung chất đống, xem ra nơi này đã từng có người ở lại.
Đống cây cỏ khô tương đối mềm mại, Đường Linh Toa để Mộng Ly và Tầm Nguyệt nằm thẳng bên trên, Vân Thiên Hà dò xét tình trạng của Tầm Nguyệt, thấy thương thế của nàng đã khôi phục, hô hấp bình ổn bình thường, nhưng lại không thấy tỉnh lại, tựa hồ như lâm vào ngủ say, để trong lòng Vân Thiên Hà không thể giải thích được, thử nhiều cách thức tỉnh Tầm Nguyệt nhưng thủy chung không có hiệu quả gì.
Đường Linh Toa vừa nhìn được hình dạng phụ nhân này, có vẻ sợ hãi, ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà. Mà phụ nhân kia vừa thấy Đường Linh Toa, nhãn thần sáng lên, lông mày bên trái nhếch cao, đôi con mắt tro nguội cười tủm tỉm, nói:
- Tiểu cô nương thực xinh đẹp nha!
Nói xong, ánh mắt phụ nhân này lại đảo qua Tầm Nguyệt và Mộng Ly đang nằm trên đống cỏ khô, đột nhiên biến sắc, ngón tay run run chỉ các nàng, nói:
- Này, này, cộng sinh song tử!
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh ngạc, hắn không biết phụ nhân quỷ dị này rốt cuộc là ai, thế nhưng câu đầu tiên đã nói ra được bí mật của Long nữ tỷ muội, xem ra lão đầu và phụ nhân yêu dị này không phải là người bình thường.
Vì vậy nói:
- Tiền bối, người dùng cái gì nhìn ra các nàng là cộng sinh song tử?
- Một tử bà nương, thiếu chút nữa làm lão phu chết đuối rồi!
Đúng lúc này, vị lão đầu lôi thôi từ trong hồ nước bò lên bờ, phun ra một ngụm nước lớn, oán giận trách mắng một câu, sau đó một lần nữa đi tới trước cửa sơn động, đôi con mắt tam giác thỉnh thoảng ngắm tới ngắm lui Tầm Nguyệt và Mộng Ly, tấm tắc nói:
- Lão phu đã sớm nhìn ra chỗ kỳ dị của hai tiểu cô nương này, bọn họ hình như không phải người đúng không?
- Ngươi mới không phải người!
Đường Linh Toa vừa nghe lời này liền mất hứng, trợn mắt nhìn lão đầu mắng một câu.
Mà ánh mắt của phụ nhân lúc này rốt cuộc rơi lên người Vân Thiên Hà, nhãn thần vô cùng kinh ngạc, nói:
- Các ngươi thế nào lại tới Quỷ Cốc?
- Nơi này là Quỷ Cốc?