Võ Động Thiên Hà

Chương 481 : Tàn thạch

Ngày đăng: 21:38 20/04/20




Quỷ Hoàng đợi Mộng Ly đi ra, đối với xưng hô loạn của nàng không thèm để ý, chỉ nói:



- Nha đầu ngươi, cái miệng thực sự không chịu buông tha người ta!



Lam La U không biết rốt cuộc muốn tìm vật quan trọng gì, nhưng nếu đã không thể giết, như vậy không tiếp tục ham chiến, lúc này hét lớn một tiếng, một tầng hơi nước áp xúc thành thủy châu bao phủ Niếp Ngôn, triệt để phong tỏa hắn bên trong thủy châu, Niếp Ngôn không thể động đậy một chút.



Lúc này Mộng Ly lại chạy tới, điểm điểm vài cái trên người Niếp Ngôn, Niếp Ngôn liền mềm oặt ngã xuống, không chút lực lượng, Mộng Ly ngồi xổm nhìn hắn nói:



- Lão đầu, những người vô tội trong Quỷ Cốc bị tổ tiên các ngươi dày dò phong ấn gần nghìn năm, mà hậu đại các ngươi cũng làm như hắn, đời đời trấn thủ nơi này, lẽ nào không có một điểm áy náy hay sao, hiện tại cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi có thể nói cho ta biết một khối đá tương tự như thế này đang ở nào, chúng ta sẽ không làm khó dễ người nhà ngươi!



Niếp Ngôn nghe câu nói trước đó của Mộng Ly chỉ cười nhạt, bất quá khi hắn thấy khối đá trong lòng bàn tay Mộng Ly, lúc này mí mắt vừa rồi, nhưng hừ lạnh một tiếng nói:



- Đám yêu ma các ngươi, nêu đã đi ra rồi, cứ giết đi là được!



Mộng Ly đã sớm quan sát thần sắc Niếp Ngôn thật kỳ, thấy hắn không chịu nói, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói:



- Lão đầu, mặc kệ tổ tiên các ngươi lừa dối ngươi nói chúng ta là yêu ma như thế nào, chúng ta cũng không thèm để ý, thế nhưng khối đá này là vật cứu mạng, nếu như ngươi không chịu nói, vậy thì đừng trách ta đây thủ đoạn ác động, dùng mệnh của hai kẻ đang chạy trốn kia tới trao đổi.



Nói xong, thân ảnh Mộng Ly chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.



Lúc này, nơi cửa ra Quỷ Cốc liên tiếp xuất hiện ba động nữu khúc, chỉ thấy thân ảnh La Lục và Ngả Nhã Na dần dần ngưng thực, rất nhanh, sau thời gian mấy tức liền bước ra.



Bởi vì bình thường trong Quỷ Cốc tương đối u ám, lúc bọn họ đi ra, không hề có một chút cảm giác không khỏe đối với hoàn cảnh ban đêm xung quanh, Ngả Nhã Na còn kinh hô một tiếng, nhìn bầu trời sao trên cao, nói:



- Đây là tinh không sao, nghĩ không ra sinh thời ta có thể nhìn thấy. Trước đây bình thường chỉ xuất hiện trong mộng tưởng, thực sự không ngờ tới nó lại mỹ lệ tới như vậy!



Tiếp theo sau, Ô Lan và Xích Ma Đô theo cửa ra xuất hiện, khi bọn họ đi ra, cũng cảm khái không thôi.



Thẳng cho tới khi Cơ Trinh và Cơ Trường Không xuất hiện, Cơ Trinh liền hoan hô kêu to, tràn đầy vui mừng chạy loạn xung quanh.



- Rốt cuộc đi ra rồi, không khí thật tươi mát, thế giới thật lớn, oa, thực nhiều sao nha, thực xinh đẹp, di, thế nào không có ánh trăng và vầng thái dương nha?



Thấy bộ dáng vui mừng của Cơ Trinh, trong lòng Cơ Trường Không cũng không nhịn được tâm tình kích động khóe mắt có chút ướt át, nhìn Quỷ Hoàng nói:



- Lão tổ tông, nghĩ không ra rốt cuộc chúng ta cũng có thể đợi được ngày hôm nay!



Sau khi Diệp Tiên Kiều và Bạch Nương Tử đi ra, nhìn tình cảnh bên ngoài, phu phụ hai người ôm nhau khóc nức nở, Diệp Tiên Kiều tương đối bình tĩnh, an ủi Bạch Nương Tử, nói:


Sau khi dạy dỗ Cơ Trinh, tâm tình Mộng Ly thư sướng, lúc này mới nghĩ tới chuyện chính, liền bắt thiếu niên trên mặt đất, nhưng không hiện vẻ sợ hãi, đi tới bên người Niếp Ngôn, nói:



- Lão đầu, tiểu tử này hẳn là tử tôn của ngươi, tuy rằng bọn họ chạy trốn lạc đường, thế nhưng không làm khó ta, hiện tại ngươi nên nói đi!



Niếp Ngôn hít một hơi, nói:



- Tổ tông lừa dối chúng ta, chúng ta đã phạm phải sai lầm không thể nào bù đắp được, lão phu cũng là tội nhân, chỉ khẩn cầu các ngươi có thể tha cho hài tử này, khối đá theo như lời ngươi nói, ta biết tung tích ở đâu!



Nói xong, Niếp Ngôn nói với thiếu niên:



- Phong nhi, khối đá cháu bình thường vẫn đeo trên cổ, hiện tại lấy xuống giao cho vị tỷ tỷ này đi!



- Không được, đó là lão tổ tông lưu lại kỷ niệm cho cháu!



Thiếu niên lắc đầu không nghe theo.



Mộng Ly vừa nghe, lúc này liền mở áo thiếu niên, lại không thấy khối đá đâu, không khỏi nhíu mày hỏi:



- Ngươi dấu nó ở nơi nào rồi?



- Ta không nói!



Thiếu niên rất quật cường.



Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly ép hỏi thứ gì đó, trong lòng liền biết được nàng hỏi cái gì, hắn cũng không có nhiều kiên trì như vậy, lúc này liền dẫn theo trung niên nhân, đi tới bên người thiếu niên, nói:



- Nói ra tung tích khối đá, ngươi không nói hai người bọn họ sẽ phải chết, nói ra thì chỉ chết một mình ngươi, chính ngươi lựa chọn!



Thiếu niên bị khí thế của Vân Thiên Hà chấn nhiếp, lúc này không biết làm sao cho phải.



Niếp Ngôn nhìn Niếp Phong, ôn tồn nói:



- Phong nhi, gia gia vốn sắp chết, cháu hãy trả lại cho bọn họ đi, thứ đó căn bản không phải là của chúng ta, cháu nhớ kỹ những lời nói của mình trước đây với gia gia, những người bên trong Quỷ Hạp kia không phải là yêu ma, bọn họ xác thực đáng thương, tất cả mọi chuyện đều là do lão tổ tông đã lừa dối chúng ta, những người này bị nhốt trong Quỷ Cốc gần nghìn năm, là hắn đã bắt mọi người tới Quỷ Hạp nô dịch, sau này nếu như cháu sống sốt, không nên oán hận bọn họ, chỉ làm một người bình thường, sống những ngày bình thường, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của gia gia!



Thiếu niên nghe được lời nói này, tinh thần càng có vẻ mê man bất định, khi nhận định từ lúc nhỏ bồi dưỡng của hắn bị phủ định, hơn nữa suy nghĩ trước đó của hắn lại được xác nhận, để trong lòng hắn không biết rốt cuộc là ai đúng ai sai.