Võ Động Thiên Hà
Chương 48 : Đáng ghê tởm
Ngày đăng: 21:33 20/04/20
-"A Thiên Lạc, ngươi đang làm cái gì, ngươi không thể làm như vậy, ta...."
Họ Vương đột nhiên bị Đồ Thiên Lạc ôm lấy vuốt ve, dục hỏa bị đè nén từ rất lâu đã sớm bị dẫn động, lại thêm trên người truyền đến cảm giác ma sát khác thường, trong mắt nàng xuân tình đã lan tràn, nàng mặc dù kinh hô nhưng thân thể lại ỡm ờ, tùy ý để Đồ Thiên Lạc khinh bạc.
-"Mỹ nhân mấy ngày nay bổn thiếu gia một lòng đối với người, nghĩ muốn yêu thương ngươi, hôm nay nhị thúc của ta đã không thể làm gì, khiến ngươi chịu cảnh xuân khuê tĩnh mịch, nhìn ngươi thật tâm ta không đành lòng, bổn thiếu gia quả thật muốn bù đắp cho ngươi, sau này nhất định sẽ khiến ngươi có những phút giây sung sướng trong cõi đời..."
Đồ Thiên Lạc hít sâu một hơi, ôn hương tràn đầy cõi lòng, hô hấp dồn dập, vừa nói đôi tay tham lam chậm rãi vuốt ve trên bộ ngực co dãn đàn hồi, dần dần tiến nhập vào bên trong. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thân thể họ Vương bị đụng đến bộ phận nhạy cảm, khiến cho toàn bộ thân thể run lên đờ ra như bị điện giật, hoàn toàn thất thủ tan tác, không còn bất kì phản kháng nào, mễm nhũn ngã vào trong lòng Đồ Thiên Lạc, phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ...
Ngay sau đó họ Vương đã bị Đồ Thiên Lạc bổ nhào cả người ngã xuống giường, Đồ Thiên Lạc chuẩn bị hành động tiếp theo, họ Vương đột nhiên nghĩ tơi sắc mặt âm trầm của Đồ Chính Lâm, nghĩ tới những lời đã phân phó lúc trước, như tỉnh hồn lại, lập tức ngăn chặn Đồ Thiên Lạc nói:
-"Lạc thiếu gia, tối nay không được, ta còn có chuyện muốn nhờ, nếu thiếu gia không đáp ứng ta, ta dù chết cũng không đồng ý !"
Đồ Thiên Lạc trong lúc kích thích bị cự tuyệt, trong lòng khó chịu nghe được lời họ Vương nói, vội vàng đáp ứng:
-"Mỹ nhân, ngươi muốn cái gì ta cũng đáp ứng ngươi, ngươi không phải cự tuyệt ta !"
Họ vương lúc này đã hồi tỉnh, một cước tung ra, đem Đồ Thiên Lạc không kịp phòng bị hất xuống giường, trầm mặt nói:
Nói nhiều như vậy ánh mắt Đồ Chính Lâm trở nên oàn độc, nhìn Nguyễn Ngọc Linh một cái nói tiếp:
-"Tiểu đệ trước kia cho là con tiện nhân này hứng thú với quyền thế, muốn đem đồ phủ nắm trong tay, chưa từng nghĩ ta sẽ đem Đồ gia đặt vào cửa tử, sớm biết như thế này, mười mấy năm trước ta sẽ đem mọi chuyên nói vói phụ thân, một bước đi nhầm, mọi bước sai, tiểu đệ sa ngã, làm nhiều chuyện không bằng cầm thú. đều là do tiện nhân kia ban tặng, mong đại ca ban cho đệ cái chết thống khoái !"
Đồ Chính Minh nghe được những lời của Đồ Chính Lâm, giống như bị thiên lôi đánh trúng, thiếu chút nữa đứng không vững, thần sắc lộ ra vẻ đau đớn đến cùng cực, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguyễn Ngọc Linh đang khóc không thành tiếng, chính là mỗi họa ngầm bấy lâu của Đồ gia, nói không ra lời, "Phốc...!" một ngụm máu phun ra.
Mà Đồ Thiên Lạc lúc này cả người co rúm nghe xong lời này toàn thân chấn động, mãnh mẽ quay đầu nhìn Đồ Chính Lâm, thần sắc oán độc băng lạnh, mang theo nỗi tuyệt vọng cung oán hận, người này mới chính là phụ thân của ta, ha ha, ta mới vừa rồi cùng với tiểu thiếp của phụ thân ha ha... ta quả đúng là tạp chủng, là cầm thú ha ha....
Trong lòng Đồ Thiên Lạc lúc này đã hoàn toàn vặn vẹo, một nối sợ hãi, nối tức giận, dần biến thành tuyệt vọng, cùng cừu hận, lúc này mạnh mẽ đứng lên, giống như mãnh hổ nhào tới, gắt gao bóp lấy cổ của Đồ Chính Lâm, quát tháo:
-"Ta nguyên lại là tạp chủng, ta là cầm thú giống phụ thân của ta, hết thảy mọi chuyện đều do tên cầm thú ngươi, chính ngươi biến ta thành thứ tạp chủng, ngươi chết đi, ngươi không nên sống trên đời này,....!"
Luc này con ngươi của Đồ Thiên Lạc bắt đầu tản ra, hắn bị Đồ Thiên Lạc dùng toàn bộ sức lực bóp cổ, không có chút lực phản kháng, chẳng qua chỉ cố gắng quay đầu về Đồ Chính Minh ánh mắt mang theo tia sám hối cuối cùng, đau lòng nói năm chữ:
-"Đại ca...Thật xin lỗi !"
Ngay sau đo dưới oàn khí ngập trời phát ra từ Đồ Thiên Lạc, Đồ Chính Lâm hoàn toàn tắt thở, nhưng ánh mắt vẫn mở to nhìn Đồ Chính Minh tựa hồ như cầu xing sự tha thứ, hăn cứ như vậy bị con trai ruột của mình bóp cổ cho đến chết, trước mắt rất nhiều người.