Võ Động Thiên Hà
Chương 517 : Tượng gỗ bay tới
Ngày đăng: 21:38 20/04/20
Chúc Thiết Sinh cùng Tác Hách hợp lực ngăn lực lượng cuồng bạo đang lao nhanh tới, tạo ra tiếng bạo hưởng kinh thiên.
Một đầu rồng hư ảo thẳng hương Chúc Thiết Sinh và Tác Hách bị ngăn lại, hai người kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng có tia máu tràn ra, tuy thụ thương nhưng thế tấn công cũng đã bị hóa giải.
Tầm Nguyệt thấy đã kích thương Chúc Thiết Sinh, cũng chiếm được thời cơ, không chút do dự thân thể khẽ động, bay đến chỗ phòng ốc bị đầu rồng đánh sập trước mặt, thân thể như một mũi tên nhọn vọt vào trong viện.
Mà Túc Tĩnh vương dưới tình huống như vậy vẫn tiếp tục điên cuồng, cũng chỉ phải trả giá lớn đổi lấy hủy diệt.
Hắn mất đi lý trí, cũng không phải không thể tỉnh táo lại, trùng kích cuồng bạo của Tầm Nguyệt đánh một khối đá xuyên thấu cánh tay hắn, khiến hắn đau đớn mà khôi phục lại vài phần lý trí. Khi hắn tiến thêm một bước, hắn thấy Tầm Nguyệt vọt lên, đối với loại sát khí này khiến hắn rốt cuộc cũng hồi phục lý trí cùng sự lãnh tĩnh.
Đảo mắt thấy Đường Linh Toa đang nằm đờ đẫn trên mặt đất, nhìn theo hướng ánh mắt nàng, hắn liền thấy thi thể băng lãnh của thê tử, trong lòng Túc Tĩnh vương giống như bị vật gì đó hung hăng đâm một phát, hắn ý thức được mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn và điên cuồng cỡ nào.
Khi tầm Nguyệt vọt tới, Tác Hách hét lớn một tiếng:
- Ngu xuẩn, mau tránh ra, ngươi không phải đối thủ của nàng!
Túc Tĩnh vương hoàn hồn, lại thấy Tầm Nguyệt bay đến, hắn cũng không có thời gian hối hận, càng không có thời gian đau lòng, tư thế của Tầm Nguyệt chính là muốn lấy mạng hắn. Hắn không thể chịu chết được.
Nhờ ý chí cầu sinh giúp hắn trong nháy mắt làm ra phán đoán chính xác, vận toàn bộ công lực mạnh mẽ bay người về phía sau, cả người kịch liệt ngã trên mặt đất, lại nhanh chóng bỏ chạy.
Một chưởng kia của Tầm Nguyệt đánh vào mặt đất, tạo ra một tiếng nổ lớn cùng một cái hố lớn.
Bức chạy Túc Tĩnh vương, Tàm Nguyệt ôm lấy Đường Linh Toa nằm trên mặt đất, mắt thấy Chúc Thiết Sinh và Tác Hách đang tấn công tới một lần nữa, liền xoay người chạy.
- Trốn đi đâu?
Một tiếng bạo hưởng, đầu người gỗ bị một quyền của Tác Hách đánh nát bấy, nhưng lúc này thân hình hắn cũng thối lui một bước, trong lòng giật mình, thực lực người này là Địa Cảnh tam giai, mơ hồ còn cao hơn hắn nửa bậc.
Lâu Kinh Dạ và Chúc Thiết Sinh thấy Tác Hách bị đầu người gỗ đẩy lui một bước, cũng là âm thầm kinh ngạc, lúc này Tầm Nguyệt tránh khỏi thế tấn công của Tác Hách, khiến chúng lại mất đi một lần cơ hội bắt giữ hai người.
Lưu ý nhìn lại, chỉ thấy một lão giả mặc bố sam cũ thoáng chốc đã tiến vào trong viện, trên tay hắn còn cầm hai cái đầu người gỗ tinh xảo.
- Ngươi là ai?
Tác Hách bị lão đầu nhìn như khất cái này đẩy lui một bước, vì vậy giận dữ gầm lên một tiếng quát hỏi.
Người đến chính là Âu Thần.
Hắn cũng chỉ mới chạy tới Kinh thành, lại cảm thấy ở đây có dị động, liền nhanh chóng tới đây, đúng lúc thấy Tầm Nguyệt bị Tác Hách đuổi bắt, vì vậy lập tức xuất hiện tung ra một tượng gỗ để hóa giải
Nghe Tác Hách chất vấn, Ấu Thần lưu ý tình thế của Tầm Nguyệt phía bên kia, ngoài miệng thản nhiên nói:
- Lão hán đến từ quê lên, chỉ là không quen nhìn ba lão giả các ngươi bắt nạt tiểu nữ oa này, nên mới nhiều chuyện xen vào thô!
-A, vậy để lão phu lãnh giáo bản lĩnh cày ruộng của lão hán nhà quê này xem sao!
Tác Hách đối với việc vừa bị đẩy lùi vẫn canh cánh trong lòng, hắn biết người này tới trợ giúp Tầm Nguyệt, tự nhiên coi là địch nhân, cũng không khách khí liền lập tức tiến lên tiên phát chế nhân.
Âu Thần thấy Tác Hách đánh tới, tiện tay đem hai đầu người gỗ ném về phía hắn, thế tấn công lần này càng thêm sắc bén.