Võ Động Thiên Hà
Chương 545 : Tà Ác chi chủ
Ngày đăng: 21:39 20/04/20
Tử cực thiên quang hàng lâm, nhân gian thiên hạ chấn động.
Trong thời loạn thế này, cuộc chiến tranh đoạt đế mạch chi thực cùng với khí vận tạo hóa, phiến thổ địa Đông Vực đã trở thành nơi tập trung toàn bộ các thế lực của đại lục.
Đạt được đế mạch Đông Vực, đạt được thiên hạ, đạt được khí vận của thiên địa tạo hóa, từ đó đạt được lực lượng có thể phá vỡ được quy tắc nô dịch nhân gian, vĩnh sinh lúc đó cũng không chỉ còn là mộng tưởng.
Thiên U Ám Điện từ khi thành lập tới nay, liền dùng một phương thức thần bí để ẩn dấu đối với thế gian, không một ai biết hiện nó ở nơi nào.
Mà chủ nhân U La Vương trong truyền thuyết của Thiên U Ám Điện, lại càng được khoác thêm một vỏ bọc thần bí, chưa bao giờ tự mình xuất hiện, trên thế gian này cũng chưa ai nhìn thấy được mặt thật của hắn.
Ngay trong thời khắc mấu chốt của cuộc chiến tranh đoạt khí vận, vị Tà Ác chi chủ thần bí kia, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa để lộ ra răng nanh dữ tợn, lộ ra bộ mặt vốn có của mình.
Tại một nơi u ám âm lãnh, một mảnh đất hoang vắng khô cằn và tĩnh mịch trên đại địa, rải rác khắp nơi là những gò đất trồi lên như những phần mộ, còn có cả những cái hố như bị vẫn thạch rơi xuống mà thành, ở vùng phụ cận những cái hố này, là một khe vực sâu hun hút, tựa như nối thông vào trong lòng đất.
Ở trong chỗ sâu nhất của khe vực này, một tòa điện phủ âm trầm khủng bố, tựa như một con mãnh thú hồng hoang dữ tợn tà ác, đang lăm le muốn thôn phệ thiên địa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Lúc này, trên chiếc đầu dữ tợn của con mãnh thú, hai động quật tựa như đôi mắt của nó lập lòe ánh sáng, có vài chiếc bóng ở trong đó không ngừng đung đưa qua lại.
Bên trong động quật, âm u nhập nhoạng, một cái bóng khoác hắc bào không nhìn rõ hình dáng, như một u linh thần bí tràn ngập khí tức tử vong, đang ngồi tĩnh tọa trên chiếc ghế đáng sợ do những chiếc khô lâu xếp chồng lên.
Người này, chính là Tà Ác chi chủ thần bí của Thiên U Ám Điện.
Mà phía dưới cách ghế chủ tọa không xa, phân biệt hai bên tả hữu có mấy quái nhân diện mạo cổ quái, đều mặc hắc bào, trong lòng bàn tay cầm một viên cầu kỳ dị, phía sau bọn họ là một đám thủ hạ bộ dạng lãnh sát vô tình. Lúc này những viên cầu trong tay bọn họ cũng đều tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
Ở giữa phòng, Lâu Kinh Dạ thân mặc hắc bào đứng trước ghế của Tà Ác chi chủ, thân thể không khỏi run lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, trầm mặc không dám nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Tà Ác chi chủ mới cất tiếng phảng phất như phát ra từ u linh quỷ mị khiến người ra run sợ:
- Phế vật, chỉ thăm dò hư thực của một tiểu tử, mà lâu như vậy còn chưa tìm ra được lai lịch của hắn, niệm tình ngươi hồi báo tin tức của Liên Tinh, lần này bản tọa không trách tội ngươi, lui ra!
Lâu Kinh Dạ như được đại xá, lập tức lui sang một bên, ngoan ngoãn không nói lời nào.
Chẳng qua khiến hắn có phần bất ngờ chính là, người bước vào lần này lại là thầy trò hai người Lộng Nguyệt cùng Miên Nguyệt, hai nàng như tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ, phiêu diêu đi tới.
Khi Vân Thiên Hà đang muốn tiến lên chào hỏi cùng Miên Nguyệt, một thân ảnh đột nhiên xông tới, lập tức ôm lấy cánh tay Vân Thiên Hà, vui mừng reo lên:
- Biểu ca, rốt cuộc cũng thấy huynh rồi, Tư Vân nhớ biểu ca quá, sao huynh không tới gặp người ta?
Thấy Tư Vân cong cái miệng nhỏ nhắn, người cũng đã lớn thêm vài tuổi, đến thời kỳ trổ mã xinh xắn, có thêm một loại khí chất linh hoạt mờ ảo, Vân Thiên Hà mỉm cười, nhịn không được đưa tay lên véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Kết quả tiểu nha đầu nhanh nhẹn né tránh, sau đó chạy tới bên người Vân Nương, kêu lên:
- Cô cô, để ta ôm hài tử một cái...
Vân Nương tựa hồ đã sớm gặp qua Tư Vân, liền mỉm cười cẩn thận đem hài tử giao cho Tư Vân, sau đó cùng lão thái thái nói chuyện.
Vân Thiên Hà đi tới bên người Miên Nguyệt, nhẹ giọng nói:
- Sư tỷ, tỷ cũng tới!
Miên Nguyệt gật đầu, trên khuôn mặt mang theo nét tươi cười thanh nhã, nói:
- Thực không nghĩ tới vẻn vẹn chỉ không gặp một thời gian, thành tựu của đệ lại vượt quá dự liệu của ta, lúc trước đệ bế quan, chúng ta cũng đã tới đây, lần này đệ thành công xuất quan, có một người đệ nhất định phải gặp một lần!
Trong khi Miên Nguyệt đang nói chuyện, có thêm một người tiến vào.
Ánh mắt Vân Thiên Hà chợt rơi lên người trung niên nam nhân mới bước vào phòng.
Người này một thân trang phục thanh nhã mộc mạc, góc cạnh của khuôn mặt cứng cỏi như đao khắc, mày kiếm mắt sao, khi hắn lẳng lặng đi tới, tựa như cao sơn lưu thủy, như một vị vương giả oai hùng kiên cường, khí độ phi phàm. Trên người mang theo một loại ý vị đặc thù khiến người ta không thể nói rõ, khiến người ta vừa thấy liền như được tắm rửa trong gió xuân, bất chi bất giác nảy sinh một loại kính ý cao thượng đối với hắn.
Người này, chính là người mà hắn khổ tâm tìm kiếm bấy lâu - Vân Sách.