Võ Động Thiên Hà
Chương 603 : Thi trận
Ngày đăng: 21:39 20/04/20
Vân Thiên Hà nhìn lại theo hướng Ngả Nhã Na chỉ liền thấy xa phía chân trời, hoang mạc như có một chiếc gương phản chiếu một bức tranh vẽ hình địa ngục.
Toàn bộ bức tranh là một mảnh đỏ hồng, giống như bị máu huyết nhuộm qua, đến ngay cả một vài thực vật mọc xung quanh cũng có một màu đỏ như máu, giống như vừa được ngâm qua máu huyết vậy.
Phần trung ương của bức tranh là cảnh tượng đỉnh một tòa tháp được hiển lộ ra, tựa như kim tự tháp bị vùi lấp trong cát, chỉ lộ ra một phần đỉnh đầu trông qua càng thêm một cỗ khí tức thần bí.
- Đây là ảo ảnh sao, nếu như chúng ta đi dọc theo địa phương này, chỉ sợ là tìm không được.
Nam Minh Anh nhìn ảnh tượng, lẩm bẩm nói.
- Không sai biệt lắm, đây chính là ảo ảnh, là kết quả của ánh sáng bị chiết xạ trong thời tiết khắc nghiệt, bởi vậy ta nghĩ hình chiếu trong bức tranh hẳn là có thực, có điều phương vị hơi chút thay đổi.
Dứt lời, Vân Thiên Hà nhìn lên bầu trời, án theo phương vị mặt trời để phỏng đoán phương vị của bức tranh, trong lòng thầm tính toán.
Bất quá hắn còn không có mở miệng, chợt nghe Nam Minh Anh nói trước:
- Chúng ta đang đi theo hướng nam, ảo ảnh do chiết xạ xuất hiện tại hướng đông, lúc này vị trí mặt trời đã ngả về tây, bửi vậy chúng ta hẳn là tiếp tục đi về hướng nam.
Đông Lâm Phàm cũng nói:
- Những binh sĩ trong Liêt Diễm quân thường sinh hoạt trường kỳ bên cạnh hoang mạc, bọn họ đối với những hiện tượng này hẳn là rõ ràng hơn chúng ta, hà tất phải phiền phức như vậy, cứ đi theo hướng những thi thể là được rồi.
Nghe xong lời này, Nam Minh Anh và Vân Thiên Hà song song nhìn về phía đông, Nam Minh Anh gật đầu nói:
- Xác thực như vậy, hơn nữa phương vị những thi thể chồng chất này cũng trùng với hướng chúng ta suy đoán, đi theo đó ngược lại cũng bớt đi một việc.
- Mọi người chú ý, phía trước sẽ có mai phục, hình như bọn họ đã có người tới trước chúng ta bắt đầu đào bới, nếu như ta đoán không sai, ngọn tháp bị vùi lấp ở đây chính là bổn nguyên chi tháp.
Nhắc nhở mọi người xong, Vân Thiên Hà liền bước nhanh hơn.
Ngay lúc mấy người tiếp cận dải đất màu đỏ có diện tích rất lớn, bởi vì trước đó Vân Thiên Hà đã từng nhắc nhở qua, cho nên tất cả mọi người đều duy trì cảnh giác cao độ.
Đột nhiên cát dưới chân truyền đến một cỗ dị động, ngay sau đó Vân Thiên Hà liền cảm nhận được dưới bàn chân đang có một thứ gì đó linh hoạt vô cùng, nhanh chóng muốn vọt lên ám toán bọn họ.
- Cẩn thận dưới bàn chân.
Vân Thiên Hà nhắc nhở một tiếng rồi hắn nhanh chóng tập trung vật thể đang muốn ám toán mình, mặc kệ có là người hay thứ gì khác, chờ khi cát bụi tung lên, bên trong xuất hiện một cái bóng đánh tới hắn, khóe miệng Vân Thiên Hà lập tức nở một nụ cười nhạt tàn khốc.
Tay nắm chặt, lúc này một cỗ khôn lam chi diễm từ một điểm nhỏ trong nháy mắt bùng lên như u linh, ngay tại lúc bóng đen đánh tới, Vân Thiên Hà đánh mạnh một quyền, hung hăng giã lên người hắn, kết hợp với khôn lam chi diễm, hai loại công kích khiến cho bóng đen kia nhất thời bị thiêu đốt thành một ngọn đuốc màu lam.
- Không tốt, là khôn lam chi diễm, lui lại.
Bên trong bóng đen đột nhiên truyền ra một thanh âm, rõ ràng là thanh âm của một người, bất quá trong thanh âm này lại mang theo một tia sợ hãi, hiển nhiên khôn lam chi diễm rất có lực chấn nhiếp đối với bọn họ, khiến cho bọn họ lập tức phải bỏ đi ý định tập kích ban đầu.
Mà điều này càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng Vân Thiên Hà, những người này chính là người của Thiên Ám điện không phải nghi ngờ.
Thế nhưng Vân Thiên Hà vừa nghe một tiếng rút lui, tay hắn vẫn không hề nhàn rỗi.
Lúc này, hắn nhanh chóng ngưng kết ra sáu mươi tám đạo khôn ấn, ngay khi người Thiên Ám điện hô lên muốn chạy trốn, khi thân ảnh bọn hắn chuẩn bị lẩn vào trong cát, Vân Thiên Hà liền hét lớn một tiếng, mang theo sáu mươi tám đạo khôn ấn, giống như muốn xé toạc mặt đất dưới chân, hung hăng đánh xuống cỗ lực lượng cường đại được đặt dưới mặt đất kia.