Võ Động Thiên Hà
Chương 632 : Ngôn Nhiếp Tổ Long
Ngày đăng: 21:40 20/04/20
Vân Thiên Hà lúc này hét lớn một tiếng, ánh sáng của thái dương trong chớp mắt biến mất vô hình vô ảnh, khiến chi thiên địa lại một lần nữa lâm vào một mảnh u ám.
Chỉ còn lại có thân thể hắn, nhưng trên trán phát ra ánh sáng ngân sắc, rọi sáng toàn bộ thiên địa. Trong cơ thể hắn, tinh thần mạch máu và tinh khung ý cảnh đã dung hợp, bắt đầu tiến đến giai đoạn cuối cùng.
Ngang.
Nhưng, ngay trước mắt, một tiếng long ngâm chấn động thiên địa, cùng với một khoảng không dợp dờn bồng bềnh, từ hư không hướng về phía Vân Thiên Hà bay đến
Vân Thiên Hà tâm thần khẽ động, tinh mâu nhìn xa xôi phía hư không, chỉ thấy một cự long thần thánh khổng lồ không gì sánh được, thân thể trong suốt như thủy tinh lóe ra ánh sáng bảy màu như cầu vồng.
Đầu của thần thánh cự long này, so với đầu của Trữ Vọng Vân Thiên Hà đã nhìn thấy ở băng phôi thế giới còn lớn hơn gấp đôi, hơn nữa, khác với Trữ Vọng, cự long thần thánh này còn mang một cảm giác long uy và bễ nghễ, so với Trữ Vọng càng thêm cường đại.
Tổ Long này, chỉ sợ chính là vị Long Tộc mà Thiên Thù Giả đã nói. Vân Thiên Hà đã hiểu được một nửa. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Vân Thiên Hà không rõ ý tứ của cự long khi xuyên toa đến đây. Thế nhưng hắn lúc này đang ở thời điểm quan trọng, không thể để thất bại trong gang tấc.
Vân Thiên Hà không để ý đến cự long kia, bởi vì hắn xuyên qua hư không mà đến đây nên còn cần một chút thời gian, mà Vân Thiên Hà hiện tại chính là muốn tránh chủ chút thời gian này.
Ngay sau đó, Vân Thiên Hà tiếp tục đem tâm thần mình chìm vào trong cơ thể của chính mình, bất quá nhờ ý chí của hắn cưỡng chế, tốc độ dung hợp của mạch thần chi huyết và tinh khung ý chí đã nhanh hơn.
Tổ Long có chút do dự.
Vân Thiên Hà tiếp tục nói:
- Vị Thiên Thù Ngự giả trước ta đã hi sinh chính mình, đem cách ly phong ấn triệt để dị linh với không gian này, hắn để cho cấc ngươi sáng tạo ra một nơi mới, một không gian an toàn mới để sinh tồn, hắn xác thực là vĩ đại. Nhưng đối với ta mà nói, điều này quả thực chính là một loại ngu xuẩn. Ngươi cho rằng Thiên Thù Ngự giả có nghĩa vụ vì Long Tộc các ngươi và hàng tỷ sinh linh kia mà hi sinh chính mình để phong ấn dị linh sao? Ngươi cho rằng Thiên Thù Ngự giả nhất định phải làm như vậy, để cho các ngươi an tâm hưởng thụ thành quả sau khi hắn hi sinh sao? Ngươi cho rằng các ngươi có chỗ cường đại như vậy để dựa vào, cho nên chuyện tiêu diệt hoặc ngăn chặn dị linh không có quan hệ đến các ngươi sao?
Nghe vậy, cự long Tổ Long không khỏi run rẩy đứng đó, liên tục lui về phía sau.
Mà Vân Thiên Hà không buông tha cho cơ hội này, tiếp tục nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tiếp tục làm cái việc ngu ngốc như vậy sao? Hi sinh chính mình cho các ngươi được hưởng một không gian an toàn để sinh tồn, sau đó chờ đợi vị truyền thừa của Thiên Thù Ngự giả tiếp theo, tiếp tục làm cái chuyện ngu xuẩn này? Các ngươi chỉ bị một chút uy hiếp đã vội vàng bỏ chạy. Uy nghiêm của Long Tộc đi nơi nào rồi? Oai phong của Long Tộc ở đâu? Một Long Tộc như vậy, ngươi cho rằng có cần phải tiếp tục sinh tồn trong không gian này hay không?Có hậu thế như vậy, ngươi nghĩ ngươi có cần phải bảo vệ bọn họ sao? Nếu như Long Tộc vẫn tiếp tục nhu nhược như vậy, ngươi nghĩ ta cần phải cứu bọn họ sao?
Long Tổ nghe những lời này thân thể càng run rẩy, khí thế càng ngày càng yếu, cũng bắt đầu thu nhỏ lại, hạ thấp xuống dưới, thấp xuống dưới chân Vân Thiên Hà, hắn không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt bễ nghễ kia, bởi vì Vân Thiên Hà nói những lời này, khiến hắn hiểu rõ dưới long hồn đại chấn, rốt cục cũng ý thức được vấn đề.
Tỉ mỉ nghĩ lại, Long Tộc hình như một mực dưới sự che chở của Thiên Thù Ngự Giả mà sinh tồn qua mấy vạn năm. Thế nhưng mỗi lần dị linh tập kích, Long Tộc đầu tiên đều là tìm một không gian an toàn chuyển đến, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thiên tai thật lớn kia phát sinh, nhìn tình cảnh sinh linh bị hủy diệt. Lẽ nào bởi vì trải qua nhiều hơn khiến cho bọn họ sợ hãi, khiến cho bọn họ mất đi uy nghiêm và oai phong của Long Tộc sao?
Long Tộc từ lúc nào đã biến thành chủng tộc như vậy, mà ta lại còn nỗ lực che chở cho những tử tôn không biết nỗ lực tiến lên này? Ta rốt cuộc đang làm cái gì? Vừa rồi còn dám sinh ra ý niệm tà ác trong đầu, muốn động thủ với người thừa kế Thiên Thù Ngự giả? Lẽ nào do năm tháng quá dài, khiến cho ta cùng với bọn tử tôn kia quên rằng Thiên Thù Ngự giả đối với Long Tộc chúng ta ân đức vô hạn khoan dung độ lượng sao?