Võ Động Thiên Hà

Chương 641 : Tâm linh cảm ứng

Ngày đăng: 21:40 20/04/20




Những vết thương trên người Trữ Vọng, cần phải chờ cho khôi phục một chút mới được, bằng không thương thế kia sẽ tiếp tục chuyển biến xấu, độc tố lan tràn, cho dù là long khu của nàng cường hãn, chỉ sợ cũng không chịu nổi.



Vân Thiên Hà nhìn qua tình cảnh của đống hoang tàn nơi cực bắc này một chút, lắc đầu nói:



- May là ở đây chỉ là một tử địa không có sự sống, bị hủy thì cũng được, nhiều năm sau, ở đây còn có thể tái sinh. Nếu là nơi có sinh mệnh cự ngụ, chiến đâu như vậy, có thể tận lực tránh được họ sao. Hiện tại nguyên nhân chính là không có quy tắc ràng buộc, cho nên những cường giả vượt qua lĩnh vực này có thể tự ý tàn sát bừa bãi, sợ rằng không cần dị linh, cứ chiến đấu như vậy vài lần, cũng đủ để khiến cho sinh mệnh của phiến không gian này bị hủy diệt.



Trữ Vọng không giải thích được, nói:



- Chủ nhân, nếu như dị linh vương thực sự chỉ muốn làm như vậy, chúng ta không nên tiêu diệt nàng triệt để, kết quả đều cũng như nhau, có gì khác nhau đâu?



Vân Thiên Hà lắc đầu nói:



- Khác nhau. Dị linh cần hoàn cảnh thích hợp, nếu không bọn chúng không có khả năng đơn độc đến nhân loại để tàn sát bừa bãi. Bọn chúng trước hết cần phải xây dựng một loại hoàn cảnh thích hợp cho bọn chúng sinh tồn, sau đó mới bắt đầu từ từ ăn mòn chiếm đoạt chủng tộc khác, đây là cách sinh tồn của bọn chúng, những chủng tộc khác sẽ vì không thích ứng được hoàn cảnh sống của dị linh mà chết đi, đây đều là đạo lý cá không thể tách ra khỏi nước.



Lúc này Trữ Vọng mới nói:



- Ta hiểu được, hoàn cảnh của chúng ta ở đây, phù hợp với hoàn cảnh trong pháp giới của dị linh vương, ở chỗ này dị linh vương mới có thể phát huy được sức mạnh cường đại, nhưng nếu đổi thành hoàn cảnh khác, nàng sẽ không thể phát huy hết sức mạnh, cho nên bọn chúng mới muốn thả ra càng nhiều dị linh càng tốt để cắn nuốt thế giới này, xây dựng hoàn cảnh sinh tồn mà bọn họ cần.



Vân Thiên Hà gật đầu, nói:



- Cho nên những dị linh vương này mặc dù cường đại nhưng cũng không dám đơn độc đến nơi có chủng tộc nhân loại cư ngụ, bởi vì trong đàn tộc nhân loại có tồn tại một thứ gọi là hóa khí số, đây cũng là một loại sức mạnh vô hình, cho nên bọn chúng mới không dám đến gần, cũng không dám đơn độc tiến đến, bằng không chủng tộc nhân loại nhỏ yếu đã sớm bị diệt sạch rồi. Đây cũng là nguyên nhân giúp cho nhân loại có thể sinh sôi nảy nở đên nay.



Mà Long Tộc và các chủng tộc cường đại khác, vì sao sau hàng nghìn hàng vạn năm lại từ từ xuống dốc, thậm chí là tiêu vong? Đó là vì bọn họ không hiểu được Tạo Hóa, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ giống như long nhân, trở thành một loại chủng tộc gần giống như chủng tộc nhân loại, bọn họ đều sẽ có một phần "người" làm vốn.



Nói đến đây, Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn thân rồng của Trữ Vọng, thản nhiên nói:
Tô Tuyết nghe vậy sửng sốt, lập tức xoay người lại hỏi:



- Vi nhi, ngươi làm sao biết ba ba đã trở về?



- Ta cảm giác ba ba ở trên trời nhìn ta chơi, bộ dáng rất hài lòng. Thế nhưng ta không biết vì sao ba ba không đến chơi với ta.



Tiểu Nguyệt Vi dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói, vẻ mặt khó hiểu, hi vọng mẹ nàng có thể giải đáp.



Tô Tuyết nghe vậy, thần sắc không khỏi buồn bã, dỗ dành nàng:



- Vi nhi, hiện tại ở bên ngoài rất loạn, ba ba có rất nhiều việc cần làm, sau khi xong nhất định sẽ trở về xem chúng ta. Ngươi đi chơi với Tư Vân cô cô đi, một lúc nữa bà nội tỉnh dậy, ngươi đi đưa cơm cho bà.



- Ân! – Tiểu Vi gật đầu bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:



Ta không chơi, ta muốn đi tìm Tam nương.



Sau khi thấy nữ nhi chạy ra ngoài, Tô Tuyết không khỏi rớt nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn nhìn thật chăm chú, lẩm bẩm nói:



- Ta biết ngươi nhất định có thể nghe được tiếng ta nói. Ta không biết vì sao ngươi trở về nhưng lại không xuống xem chúng ta cùng với bà bà. Hay là ngươi có nguyên nhân, nhưng hi vọng ngươi đừng bắt chúng ta chờ lâu quá, được không?



- Sẽ không lâu lắm đâu…



Một thanh âm truyền đến, trong lòng Tô Tuyết chấn động, trên mặt mừng rỡ, mà khi nàng đang muốn nói gì đó, thì thanh âm kia cũng đã tiêu tán, nàng không còn cảm thấy gì nữa.