Võ Động Thiên Hà
Chương 686 : Đại Kết Cục (cuối)
Ngày đăng: 21:40 20/04/20
Không! Đừng! Trả lại cho ta.
La Sát Nữ đã suy yếu đến mức cực hạn, nhưng khi một tiểu đoàn bị hút ra từ trong cơ thể nàng. Nàng liền kêu lên một tiếng yếu ớt. Nhưng chỉ kêu một tiếng như vậy mà cả người nàng dường như không còn khí lực để có thể la lên tiếp được nữa.
- Ngươi đến bây giờ vẫn còn một mực khăng khăng không chịu nói. Nếu như lúc Thiên Nữ chết ngươi có thể tỉnh ngộ thì bản tôn có thể sẽ cho ngươi một cơ hội luân hồi. Thế nhưng hiện tại, ngươi nên trách tội nghiệp của ngươi quá nặng không thể nào chuộc tội được nữa. Tiêu Vong đi!
Dứt lời, Vân Thiên Hà vung tay lên, đột nhiên có một đoàn hoả diễm trong suốt bay ra từ tay Vân Thiên Hà nhanh chóng lao về phía La Sát Nữ. Thân thể La Sát Nữ liền bốc cháy, nàng chỉ kịp hét lên một tiếng thê thảm, sau đó thân thể nàng đã bị đốt thành tro bụi, tiêu tán trong vô hình. Lúc này La Sát Nữ đã tiêu vong.
Đúng lúc này, một điểm tinh quang loé ra. Gần như ngay lập tức Hổ Tinh Tử xuất hiện bên cạnh Vân Thiên Hà, cung kính bẩm báo:
- Điện hạ, sau khi giáo chủ Trường Sinh Giáo thay đổi hình dạng, thuộc hạ vẫn không thể nào tìm được tung tích của nàng. Thỉnh điện hạ trách phạt.
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Ngươi không cần tự trách bản thân mình. Nàng đã thu được ba thành lực lượng bổn nguyên chi hoả, hơn nữa lại thay đổi hình dạng. Nếu như nàng muốn trốn thì ngươi không tìm được nàng cũng là chuyện bình thường!
Hổ Tinh Tử nói:
-Điện hạ, Di Sinh thế giới đã bị Dị Linh thanh trừ. Tám vị Nhân tộc đã từng Phá Hư bị Thiên tộc khống chế cũng đã được cứu ra. Chỉ là hiện tại tất cả bọn họ đối với việc tu luyện đều mê man, không biết cách thăm dò thực lực cực hạn của chính mình. Còn có thể có kết cục khác nữa hay không thì không biết nhưng ý chí và tinh thần của bọn họ đã sa sút nghiêm trọng.
Vân Thiên Hà nói:
-Phá Hư, tức là phi thăng. Thiên hạ rộng lớn, nếu như bọn họ muốn tìm kiếm tự nhiên sẽ không tái xuất hiện trước cục diện như vậy. Bản tôn một lần nữa chỉnh sửa lực lượng pháp tấc và mệnh lý pháp tắc thì phiến tàn phá không gian này sẽ được phục chế hoàn toàn. Lúc đó bọn họ sẽ đối mặt với những thử thách mới, còn có thế giới, hệ thống và quy tắc mới. Mà các ngươi sẽ đảm nhiệm vai trò duy trì hệ thống pháp tắc trong tân thế giới.
- Thuộc hạ sẽ không phụ sự kỳ vọng của điện hạ.
Hổ Tinh Tử nói.
- Ngươi đã tận mắt nhìn thấy người Phá Hư sau đó phi thăng, ngươi tự nhiên có kiến thức có thể cảm nhận được. Hệ thống lực lượng pháp tắc mới này và toàn bộ tân thế giới kia là do Tạo Hoá không gian thành lập nên bố cục của nó. Bất quá sau này bọn họ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Bản tôn đã vì bọn họ mà dựng dàn giáo, còn bọn họ có trách nhiệm là phải xây dựng nó. Ngươi đi đi, sau này Nhân tộc, có lẽ là cả những chủng tộc khác nữa, ngươi cũng không cần phải để ý tới. Tân thế giới kia còn có rất nhiều việc ngươi cần hoàn thành.
Dứt lời, Vân Thiên Hà tống tiễn, Hổ Tinh Tử hoá thành một đạo lưu quang liền biến mất tại chỗ. Lúc này chỉ thấy trên tinh không Bạch Hổ Đế Tinh đột nhiên sáng lấp lánh không gì có thể sánh được.
Mà lúc này Vân Thiên Hà cũng hoá thành tinh quang bay về phía Hải Vực.
…….
Tại bờ biển Hải Vực, ở đây giống như là một thế giới vậy. Trên tiểu đảo phonga xuất ra quang mang tựa như ảo mộng. Lúc này có một thiếu nữ mỹ lệ đang ngồi trên bờ biển, chân đạp sóng biển, có vẻ rất khoái nhạc.
-Ngô, đã mười năm. Hẳn là đã không còn ai nhớ tới mình nữa, hì hì. Ta muốn bắt đầu một cuộc sống mới, ta muốn gả cho hắn. Hắn nhất định sẽ không biết ta, đến lúc đó, hì hì……….
-Đừng có nằm mộng, tuy ngươi đã thoát khỏi hình thể của một Nhân Ngư, nhưng ngươi không thể cải biến thiên phú chủng tộc cùng bản chất của ngươi.
Đúng lúc này, một âm thanh giống như lôi đình oanh kích đột nhiên vang lên bên tai thiếu nữ. Ngay lập tức nàng quay về phía phát ra âm thanh. Lúc này hoa dung thất sắc, chỉ thấy Vân Thiên Hà ở cách đó không xa, trêm một dải san hô đang lẳng lặng nhìn nàn.
Trong lòng nàng vô cùng sợ hãi, rui rẩy nói:
-Ngươi, ngươi làm thế nào mà có thể đến được nơi này. Ngươi muốn làm cái gì?
Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
-Ta tự nhiên biết là ngươi trốn ở đây. Bất quá cho dù ta có trở lại thì thứ đó cũng không còn thuộc về ngươi. Bởi vì ngươi không có tư cách.
-Bổn nguyên lực lượng ta trả lại cho ngươi, còn chưa được sao. Ta từ bỏ, ngươi cho ta một cơ hội đi!
Thiếu nữ cắn môi nói:
-Có lẽ, ngươi cho ta một lần cũng được, một lần là tốt rồi!
Nói xong thì quần áo nàng rơi xuống để lộ ra một thân thể nóng bỏng, khúc nào ra khúc đấy, một thân thể với những đường cong hoàn mỹ, hấp dẫn đến chết người. Nàng nhìn Vân Thiên Hà nói:
-Kỳ thực, trước kia khi ta tới kinh thành, tựu đã luyến ái ngươi. Khi đó ngươi rất bình thường, chỉ là một thiếu niên bình thường. Thực lực thì yếu như sên, lại bị Túc Tĩnh Vương chèn ép. Không biết vì sao lúc đó ta lại không dám tiếp cận ngươi. Bởi vì thân phận của ta, cho nên ta một mực nghĩ cách cải biến bộ dáng đáng ghét của mình. Có thể biến thành một con người hoàn toàn mới. Do đó ta tìm ngươi. Ta thích ngươi. Ta muốn làm thê tử của ngươi. Hài tử của ngươi vẫn còn sống. Thế nhưng sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho ta có đi mà không có đường về.
-Không cần nói với bản tôn những lời như vậy. Bởi vì ngươi, trên Hải Vực này có bao nhiêu người dân vô tội, có bao nhiêu quân nhân chết trên biển rộng mênh mông kia. Nhưng ngươi ở dưới đáy biển lại từng hấp thu tiên huyết của bọn họ trong nước biển. Tất cả những gì ngươi làm đều phải trá giá. Lần này bản tôn tới, không chỉ muốn thu hồi bổn nghuyên chi lực mà còn muốn thu một thức do Thiên Nữ tạo ra trước kia. Thứ đó đang ở trong cơ thể của ngươi, chính à tinh phách thần hồn vốn không thuộc về ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL
-Không! Đừng! Nếu như thứ đó thuộc về ngươi thì ta cũng thuộc về ngươi, ngươi vì sao nhất quyết phải lấy đi. Rốt cuộc ngươi muốn nàng làm cái gì?
Thiếu nữ hoảng sợ kêu to.
Sắc mặt Vân Thiên Hà trầm xuống nói:
-Đừng đóng kịch trước mặt bản tôn, phàm là bất kỳ thứ gì mà Thiên Nữ lưu lại, bản tôn muốn chúng biến mất khỏi thế gian này. Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy thì có cơ hội để cho những con rối ngu xuẩn kia phục sinh. Bản tôn vĩnh viễn không bao giờ cho ngươi có cơ hội đó. Đến bây giờ ngươi còn chưa có giác ngộ sao. Vậy bây giờ ngươi nên giác ngộ đi.
Nói xong, Vân Thiên Hà đột nhiên giơ hai ngón tay ra điểm lên trán. Một đoàn quang mang được phóng xuất ra hội tụ thành tiểu quang cầu, phảng phất giống như một dòng xoáy còn có cả một cỗ hấp lực bay về phía thiếu nữ.
-Không nên….
Đương nhiên, thiếu nữ này chính là giáo chủ Trường Sinh Giáo, nàng bỗng nhiên cảm thụ được cỗ nguyên lực trong cở thể mình thoát khỏi sự không chế của nào giống như thuỷ triều trút ra ngoài. Lúc này, nàng vô cùng kinh hãi.
Sắc mặt nàng lập tức trở nên dữ tợn, kêu lên:
-Nghĩ không ra ngươi lại là người tuyệt tình như vậy. Nếu như ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mong có được. Ngươi muốn cho Huyền Nữ thê tử của ngươi đang khuyết thiếu một hồn tam phách sống lại. Vĩnh viễn không có cơ hội đó đâu.
-Ngươi dám.
Vân Thiên Hà biết, đây là tác dụng của lực lượng quy tắc trong tiểu cầu linh hồn. Vì Đường Linh Toa thiếu một hồn ba phách nhưng nàng muốn tiếp nhận nó thì cần phải có một quá trình.
Khoảng chừng một canh giờ sau, quang mang bao phủ thân thể Đường Linh Toa bắt đầu ảm đạm rồi biến mất không thấy đâu. Mà lúc này thân thể của nàng cũng không có huyền phù ở trên không nữa mà lại nhẹ nhàng rơi xuống ngọc đài.
Lúc này Vân Thiên Hà mới đưa vào trong miệng Đường Linh Tao một hạt châu, lập tức nhẹ giọng nói:
-Linh Toa, tỉnh! Linh Toa, tỉnh!
-Ngô
Cuối cùng thì từ trong miệng nàng cũng phát ra một âm thanh, ngay sau đó nàng tử từ mở mắt.
Dần dần mọi vật trước mắt nàng trở nên rõ ràng, thân ảnh quen thuộc mà nàng vẫn thấy trong mơ đang đứng bên cạnh. Đường Linh Toa nhẹ giọng nói:
-Thiên Hà…
Nàng quay sang nhìn thấy mấy tỷ muội, nhẹ giọng nói:
-Tỷ tỷ, các người đều trưởng thành hết rồi. Di, muội muội này là ai vậy?
-Tam Nương. Ta là Vi nhi, ta bình thường đều đến thăm người, kể cho người rất nhiều chuyện a.
Vẻ mặt Đường Linh Toa hơi kinh hãi, nhìn Nguyệt Vi nói:
-Tiểu hài đồng khả ái kia chính là ngươi. Thế nhưng đã lớn như vậy rồi. Ta đã ngủ say bao nhiêu lâu rồi?
Lúc này chúng nữ đều nhìn chung quanh, Tầm Nguyệt nói:
-Linh Toa, không nên để ý, bây giờ ngươi tỉnh dậy là tốt rồi. Hôm nay gia đình chúng ta có thể đoàn tụ một chỗ không phải rất tốt sao?
Đường Linh Toa hoạt động chân tay, rồi chậm rãi xuống giường. Nàng cảm thấy mình không có gì là không khoẻ. Chỉ là ánh mắt nàng có chút mất tự nhiên khi nhìn Vân Thiên Hà, theo đó có chút hoảng loạn liền cúi đầu.
Thấy thần tình Đường Linh Toa như vậy, Mộng Ly đứng phía sau cảm thấy cổ quái nói:
-Muội muội, làm sao vậy, vừa ngủ dậy cảm giác choáng váng, hay ngươi xấu hổ. Đúng rồi hay là muốn làm tân nương một lần nữa, rồi tiến hành động phòng a?
-Tỷ tỷ ngươi….
Đường Linh Toa tức giận nhìn Mộng Ly, lúc này mặt nàng càng ửng hồng, hận không thể tìm được chỗ trốn.
Vân Thiên Hà nhẹ nhàng nói:
-Ta biết hết rồi. Cái này sẽ là bí mật nho nhỏ của hai chúng ta.
Đường Linh Toa vừa nghe lại càng ngượng ngừng. Kỳ thực nàng cũng biết được kiếp trước của mình.
-Không được, ta cũng muốn biết, các ngươi rốt cục là có bí mật gì. Nói mau, bằng không đêm nay không cho các ngươi động phòng.
Mộng Ly trừng mắt nhìn hai người, nói.
Mà Vân Thiên Hà lại nhìn Đường Linh Toa nói:
-Linh Toa, hay là hôm nay chúng ta tái tổ chức hôn lễ một lần đi ha.
Lúc này Mộng Ly đẩy Đường Lonh Toa, nàng thuận thế ngã vào lòng Vân Thiên Hà, Mông Ly lại tiếp tục trêu chọc nói:
-Ừ, đêm nay tựu động phòng, rồi sau đó lại sinh ra một tiểu Vi nhi. Lúc đó lại có thể cùng tiểu Vi nhi chơi đùa, hì hì…..
-Đại nương, người lại bày trò rồi. Nhưng ta cũng đồng ý.
Nguyệt Vi nhi hứng khỏi nói theo, vẻ mặt giảo hoạt nói:
-Đúng có, có thêm một tiểu Vi nhi nữa, sau này có thể cùng con nô đùa.
Túc Dao đứng một bên cũng phong tình vạn chủng ngắm nhìn Vân Thiên Hà, sẵng giọng nói với Mộng Ly:
-Hẳn là cũng có người muốn vào động phòng a!
Nếu không, chúng ta cùng đi náo động phòng tân hôn đi?
Tô Tuyết nói.
Chúng nữ nghe vậy đều cười hì hì, khiến cho Tô Tuyết phục hồi tinh thần, mặt cười đỏ bừng, lại trốn ra đại điện nói:
-Ta đi làm cơm, thuận tiện kêu bà bà giáo huấn các ngươi.
Lúc này vẻ mặt Đường Linh Toa đỏ như gấc nhưng vẫn chui vào trong lòng Vân Thiên Hà, không có ngẩng lên. Thế nhưng có thể thấy được trong mắt nàng một tia vui sướng, tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc.
Trong Tàng Long đại điện, tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
HẾT