Võ Động Thiên Hà

Chương 71 : Dạ chiến

Ngày đăng: 21:33 20/04/20




Lúc hừng đông, bầu trời đầy sao dần dần thay đổi, không gian yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch kêu.



Bỗng nhiên…



Mấy bóng đen tựa như u linh, hiện lên tại mấy hộ dân trong trấn nhỏ vắng vẻ, nhưng chỉ chớp mắt đã không còn thấy thân ảnh đâu nữa.



Sau một khắc, mấy bóng đen giống như u linh kia lại xuất hiện gần gian nhà nhỏ sát rừng phong sau thôn nhỏ.



Lúc này, trong gian nhà nhỏ sát rừng phong thụ, đèn dầu đã tắt.



Cô cô…



Một tiếng chim kêu quái dị đôt ngột vang lên gần gian nhà nhỏ cạnh rừng phong thụ, mấy bóng đen trong nháy mắt liền bỏ chạy rất nhanh biến mất trong mảnh rừng rậm sau gian nhà nhỏ..



Ngay khi mấy bóng đen biến mất trong rừng phong thụ không lâu, lúc này gian phòng nhỏ cạnh rừng phong thụ đột nhiên kẹt một tiếng nho nhỏ, cửa nhà bị mở ra, một bóng người mờ ảo không rõ từ trong gian nhà nhỏ đi ra.



Bóng người mở ảo không rõ kia chỉ có một, khi hắn đi ra khỏi cửa, cẩn thận từng li từng tí theo sườn gian nhà nhỏ tiến vào gần rừng cây.




Đến bây giờ, vũ kỹ tinh diệu của tiểu tử này, hắn không chỉ không nhìn ra được lai lịch, hơn nữa đối phương càng đánh càng hăng, hình như không biết mệt mỏi là cái gì, nhất là kình khí không ngừng trở nên nóng cháy hơn, làm cho hắn cảm giác như toàn thân chính mình giống như bị đặt trên hỏa lò thiêu đốt vậy.



Loại khí thế không ngừng áp bách này, để cho trong lòng trung niên nhân lạnh lẽo vạn phần, sớm biết như vậy, ngay từ giây phút đầu tiên đã dốc hết toàn lực liều mạng giết chết đối phương rồi, mà hiện tại hắn đã bị cỗ khí thế kia bó buộc vây khốn, từng quyền đối phương như ảnh, căn bản không để cho hắn có bất cứ cơ hội phản công nào.



Lại nghĩ tới khoảng cách công lực giữa chính mình và đối phương, hắn cư nhiên bị một tên tiểu tử làm cho không thể chịu đựng nổi, nhất thời cỗ nổi giận và oán hận trong lòng bốc lên, hừng hực tràn vào đại não.



Dưới tình thế kình phong nóng rực kia lại một lần nữa cuồng bạo kéo tới, trong mắt trung niên nhân hiện lên vài phần ngoan lệ, nặng nề chịu trúng một quyền, mạnh mẽ cắn chặt răng, đột nhiên dậm hai chân thật mạnh xuống mặt đất làm cho cây cối xung quanh mơ hồ lay động, lá rụng bay tán loạn, cả người của hắn giống như viên đạn bắn lên khỏi mặt đất, đôi song chưởng giơ lên trong nháy mắt tăng khí thế kình lực gấp đôi, giống như thái sơn áp đỉnh đánh về phía Vân Thiên Hà.



Vân Thiên Hà cảm thụ được một cỗ áp lực nặng tựa vạn cân ập thẳng vào mặt, trong lòng nhất thời nhiệt huyết sôi trào.



Đây chính là chiến kỹ đắc ý áp đáy hòm của người này, uy lực nhất định không gì sánh được, trong nháy mắt này, tinh thần Vân Thiên Hà tập trung cao độ, khi đôi song chưởng kéo tới, hắn dĩ nhiên cảm giác được một tia âm u, khí tức tử vong nhàn nhạt, cứ như vậy mờ mịt, cứ như vậy tiếp cận.



Loại cảm giác đã lâu không gặp này, làm cho nhiệt huyết trong cơ thể Vân Thiên Hà sôi trào, chỉ có dưới sự uy hiếp tử vong, mới có thể làm cho hắn trong lúc đối địch, đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, hắn mười phần hưởng thụ cảm giác tuyệt vời trong nháy mắt này.



Chính là loại cảm giác không phải ngươi chết thì ta vong!