Võ Động Thiên Hà

Chương 93 : Ngờ vực vô căn cứ

Ngày đăng: 21:34 20/04/20




Vân Thiên Hà ngồi trong phòng khách thầm suy nghĩ tổng kết lại phương án và kế hoạch cụ thể thành lập tổ chức Viêm Hoàng, phân chia các chức năng bộ môn, nên xử lý an bài như thế nào mới có thể tinh giản hữu hiệu nhất, hợp lý nhất.



Bất quá cảm giác có người tới gần, hắn liền dừng suy xét lại.



- Đang nghĩ cái gì?



Đường Linh Vũ vỗ vỗ vai Vân Thiên Hà hỏi, Vân Thiên Hà ngẩng đầu nói:



- Ngươi hãy nói thành thật đi, ngày hôm nay mời ta đến, ngoại trừ so tài cung tiễn với hai người kia, còn có gặp mặt vị Túc Dao tiểu thư, còn có ý đồ khác nữa hay không? Ngươi hẳn là một người tương đối hiểu rõ ta, ngươi muốn nói chủ yếu là để giới thiệu cho ta những người này, ta thực sự không quá tin tưởng!



- Đúng là chuyện gì cũng không thể qua mắt được ngươi!



Đường Linh Vũ có chút phiền muộn, ngồi xuống nói:



- Huynh đệ, ta nói thực với ngươi, nhưng ngươi nói giữ bí mật cho ta!



Vân Thiên Hà gật đầu, không nói gì.



Đường Linh Vũ nhìn thoáng qua bên ngoài, bắt đầu nói:



- Kỳ thực, đây là Tuyết Ông Tiên Sinh và phụ vương ta an bài, ta không biết bọn họ làm như vậy là vì cái gì, bọn họ chỉ nói cho ta biết, ta có thể tìm được đáp án mà ta muốn ở chỗ này, còn có đáp án mà bọn họ muốn!



- Vậy ngươi đã tìm được đáp án cho chính mình hay chưa?



Vân Thiên Hà đột nhiên cười nói, hắn tựa hồ nghĩ tới một số chuyện thú vị.



- Chỉ tìm được phân nửa!



- Vì sao nói phân nửa?



Vân Thiên Hà không giải thích được.



Đường Linh Vũ nói:
Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn về phía Túc Dao đang chuyên chú đánh đàn, quay sang nói với Đường Linh Vũ:



- Nữ nhân này chung quy ta cảm giác rất cổ quái, ta khuyên ngươi sau này tốt nhân nên ít qua lại, càng không thể rơi vào bẫy mỹ sắc…



Nói đến đây, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu, vì vậy hắn mạnh mẽ nắm giữ tia sáng chợt lóe lên trong đầu này, hồi tưởng suy nghĩ một phiên, đột nhiên phát ra một suy đoán để hắn có chút khiếp sợ.



"Túc Dao này, sẽ không phải là một nữ tử dị tộc đấy chứ?"



- Người có chuyện?



Đường Linh Vũ đối với lời nói của Vân Thiên Hà không giải thích được nói:



- Lời này giải thích như thế nào?



Vân Thiên Hà trả lời:



- Lẽ nào ngươi không cảm thấy, Túc Dao tiểu thư này, quá mức hoàn mỹ hay sao? Hầu như không hề có chút tỳ vết khuyết điểm nào, thường thường chuyện khác dị thường tất có tác dụng, lời này ngươi có thể tự mình chậm rãi suy nghĩ, thời gian không còn sớm nữa rồi, ta cáo từ trước!



- Ta cùng đi với ngươi, ta cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa!



Nói xong, Đường Linh Vũ theo đứng lên, hai người cũng không hề hướng tới mọi người đang như si như say trong phòng chào hỏi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách, dẫn theo gia phó thị vệ trở về.



Trong sân nhỏ.



Ngay lúc hai người Vân Thiên Hà và Đường Linh Vũ rời đi, tiếng đàn của Túc Dao cũng theo đó dừng lại, mà đang nghe nhạc đột nhiên bị gián đoạn, mọi người đều hồi phục lại tinh thần, không khỏi ngạc nhiên nói:



- Túc Dao tiểu thư, thế nào đột nhiên dừng lại đây?



Mà lúc này Túc Dao tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề có một điểm bình tĩnh nào, nàng đang tự chìm vào suy nghĩ của chính mình:



"Hắn thực sự nhìn ra được mánh khóe gì hay sao? Vì sao "miểu vụ di hồn khúc" của ta không hề có chút tác dụng nào tới hắn, hơn nữa hắn còn nhắc nhở tiểu vương gia, dẫn hắn cùng nhau rời khỏi?"