Vô Hạn Cưng Chiều: Tổng Tài Mặt Lạnh Cực Sủng Vợ Yêu

Chương 2 : Nhận nuôi

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Những ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu rọi vào bên trong căn phòng màu trắng mang theo sự lạnh lẽo. Nhờ những ánh nắng ấy đã giúp căn phòng ấm áp hẳn, xung quanh căn phòng đều là những máy móc hiện đại của nghành y, mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Không nói cũng biết đây là bệnh viện...



Trên giường bệnh, một cô bé với khuôn mặt trắng bệch đang cấm đầy dây nhợ. Cánh cửa phòng bật mở, bước vào là một người đàn ông tầm ba tám, bốn mươi tuổi, theo sau là hai người mặc áo đen. Đôi mắt sắc bén của ông nhìn về phía cô bé, ông đã nghe thuộc hạ báo lại rất có thể đây là người ông muốn triệt đường sống.



- Lão đại, cô bé này là người còn sống sót ở cô nhi viện. Chúng ta có nên....



Vừa nói, tên thuộc hạ vừa đưa tay lên cổ có ý nghĩa là "sát".



- Phải xem tình hình thế nào đã...



- Dạ.



Hai tiếng sau, cô bé nằm trên giường cũng có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng người đàn ông và hai tên áo đen khi nãy đã không còn ở đây. Cô bé dần dần mở mắt, xung quanh toàn những người xa lạ khiến bé hoảng sợ, bất giác nắm chặt lấy chăn, giọng run run



- Các người là ai?



- Cô bé cháu tên gì?



Người gọi là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, bé nhìn bà ta lắc đầu.



- Tôi là ai? Tên gì? Ba mẹ của tôi là ai?



Những câu hỏi này khiến mọi người ở đây kinh ngạc. Người phụ nữ lại lên tiếng



- Cháu thật sự không biết mình là ai?



Cô bé đang định trả lời không, thì trong đầu vang lên một giọng nói nam trầm ấm. Người con trai đó hay gọi bé là "Huyên"?



- Huyên, tên cháu là Vương Tử Huyên.



Người phụ nữ chỉ cười hiền hậu không nói gì, nhưng người đàn ông bên cạnh khi nghe bé nói mình là Vương Tử Huyên thì ánh mắt hiện lên tia khác thường nhưng nhanh chóng biến mất.




Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lại lần nữa thì xác định bé bị mất trí nhớ. Có thể mất trí nhớ tạm thời hoặc vĩnh viễn không nhớ lại nữa.



Tối đến



Bên ngoài gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng cũng lên cao. Trong phòng bệnh chỉ còn lại bóng đêm tĩnh mịch. Nằm trên giường bệnh, Vương Tử Huyên trán đầm đìa mồ hôi. Có lẽ cô gặp phải ác mộng, trong cơn mê cô thấy mình lạc vào một khoảng không màu trắng xóa. Vương Tử Huyên xoay người nhìn phía sau lại nhìn thấy được khung cảnh gia đình bị giết. Đầu cô đau như búa bổ, cô ôm lấy đầu ngồi bệt xuống. Một lần nữa khung cảnh xung quanh thay đổi.



Giờ đây, cô thấy một bé gái đang ôm một chàng trai khóc rất thảm thiết. Lời cô bé nói ra cô lại không nghe được lời nào. Chỉ thấy người con trai hôn lên những giọt nước mắt kia rồi nói



"Huyên ngoan, đừng khóc, anh chỉ đi một năm, sau một năm anh quay về đón em có được không?"



......



"Anh phải hứa với em, nhất định phải quay lại đón em....



........."



Vương Tử Huyên nhìn người con gái anh ôm trong lòng mà không khỏi bàng hoàng. Đó là cô...cô bé đó là cô? Nhưng sao người con trai kia cô không nhìn rõ mặt... Những gì xảy ra tiếp sau đó là anh đeo cho cô bé đó một sợi dây chuyền hình giọt nước, nó có màu đỏ. Rồi cả cô nhi viện bị thiêu ruội, chỉ còn cô bé đó sống sót.



Vương Tử Huyên mở choàng mắt ra, nước mắt không ngừng rơi. Cô chóng tay ngồi dậy, theo cảm giác cô sờ xuống cổ mình. Một sợi dây chuyền hình giọt nước, màu đỏ hiện ra trước mặt cô. Vậy, cô bé trong giấc mơ kia là cô? Đó là phần kí ức cô bị đánh mất? Người con trai kia là ai?! Tất cả đều mơ hồ, cô bắt đầu cảm thấy choáng váng. Có lẽ cô phải tự tìm kết quả...



Cô ở bệnh viện một tuần, sau đó được bác sĩ cho xuất viện. Đang trong lúc không biết mình đi đâu, thì một chiếc xe hơi màu đen dừng lại chỗ Vương Tử Huyên. Bước xuống là một người mặc vest đen khoảng tầm mười hai, mười ba tuổi. Nhưng trong bộ vest nhìn người con trai chững chạc hơn nhiều



- Em là Tử Huyên?! Người con trai lên tiếng



- D..dạ. Anh là?!



Vương Tử Huyên sợ hãi, vừa nhìn người con trai vừa lùi lại phía sau. Thấy hành động của cô, người con trai cũng không tỏ vẻ tức giận



- Anh là Âu Dương Chấn Phong, đến đón em về nhà.




- Nhà? Em làm gì có nhà mà về?!



Âu Dương Chấn Phong chỉ mỉm cười, sau đó mở cửa xe cho cô rồi nói



- Em lên xe đi, đến nơi em sẽ bất ngờ.



Vương Tử Huyên có chút ngờ vực, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi. Bởi vì bây giờ cô đâu còn chỗ nào để đi. Chiếc xe chuyển bánh, dọc đường cả hai đều không nói gì. Cho đến khi trước mắt cô xuất hiện một căn biệt thự



- Đây là?!



- Nhà của em



Âu Dương Chấn Phong cười nói, anh bước xuống xe mở cửa cho cô. Vương Tử Huyên bước xuống xe với tâm trạng mơ hồ. Từ sau đây sẽ là nhà của cô? Thật vậy chăng?



Vào đến đại sảnh, Vương Tử Huyên mới phục hồi tinh thần, cô nhìn những người ngồi trong phòng khách có chút sợ sệt. Đặc biệt là người đàn ông kia, nhìn ông ta thật hung dữ.



Châu Mỹ Kỳ cũng là phu nhân của gia tộc Âu Dương, nhìn Vương Tử Huyên mỉm cười nói



- Tiểu Huyên lại đây nào?



Vương Tử Huyên nhìn người phụ nữ sau đó lại nhìn Âu Dương Chấn Phong. Khi thấy Âu Dương Chấn Phong gật đầu cô mới bước qua. Châu Mỹ Kỳ nở nụ cười hiền hậu nói



- Ngoan, sau này con sẽ là con gái của ta. Là tiểu thư của gia tộc Âu Dương, tên của con sẽ là Âu Dương Tử Huyên.



- Nhưng..."con không muốn đổi họ" chưa kịp nói ra thì Âu Dương Cẩm cũng chín là người có quyền nhất trong gia đình lên tiếng



- Cứ quyết định vậy đi.



Lúc này cô bé đang ngồi trong lòng Châu phu nhân(CMK) đứng dậy vui mừng nói



- Yeahhh!!! Thế là con có em gái rồi, thật tốt.



Cô bé chạy lại chỗ Vương Tử Huyên nói



- Chào em, chị là Âu Dương Tuyết Linh lớn hơn em hai tuổi, rất vui vì được biết em.



- Dạ.



Vương Tử Huyên mỉm cười đáp lại, thật ra cô không muốn đổi họ một chút nào, nhưng cô không thể từ chối. Và cuộc đời cô bắt đầu lật sang trang mới...