Vô Hạn Giả Thiết
Chương 29 : Đi đêm
Ngày đăng: 13:00 29/08/21
Chương 28: Đi đêm
Hoàng Minh có chút hụt hơi. Hắn cảm giác đây là lần hành quân khó khăn nhất của hắn từ nhỏ đến giờ. Mặc dù hiện tại thể chất của hắn phải tốt hơn gấp rưỡi so với trước khi tiến vào cái trò chơi khốn nạn này. Tuy trước đó thể lực hắn thuộc dạng chẳng ra sao mấy, nhưng đối với người hiện đại ít vận động thì cũng xem như khá tốt. Hắn cảm thấy nguyên do dẫn đến hắn mất thể lực nhanh như vậy không chỉ bởi địa hình phức tạp ở đây, mà còn do hắn không cách nào thở nổi khi mặc bộ đồ bảo hộ cồng kềnh trên thân.
Theo như những tư liệu hắn đọc được khi ở trong căn cứ, thì thành phần không khí ở tầng 18 không khác biệt quá so với khí quyển trái đất, mặc dù mật độ cao hơn một ít. Nhưng vấn đề sinh tồn cốt yếu khi thám hiểm tại đây được đúc kết bằng không ít cái chết cho binh lính là “Không thể để cơ thể chạm trực tiếp vào không khí”. Hắn không cách nào tưởng tượng được cảnh bị lốc xoáy cắt nát da thịt là tình cảnh kinh khủng ra sao. Nhưng theo những đội thám hiểm quay về bảo rằng “Sống không bằng chết”.
Lốc xoáy ở tầng này giống như là hình phạt vậy. Nó cắt nát da thịt của sinh vật nhưng kinh khủng hơn là họ không thể chết. Đúng vậy chính xác là không thể chết. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cách diễn giải của Hoàng Minh có vấn đề. Mới trước đấy hắn bảo rằng kinh nghiệm này được đổi bằng vô số cái chết. Thì thực ra vấn đề nằm ở chỗ cách định nghĩa “chết”.
Khi bị cơn lốc cuốn lấy, áp suất xung quanh cơ thể người này sẽ tăng lên cực kì cao. Tuy nhiên, không phải ép vào trong mà tạo thành vòng xoáy xung quanh người này. Các nhà khoa học vẫn chưa phân tích được lý do và cách vận hành của lốc xoáy tại tầng 18. Vì theo nguyên tắt để lốc xoáy xảy ra phải có chênh lệch áp suất lớn ở 2 vị trí trên cao và dưới thấp, không khí bị cuốn từ dưới lên. Nhưng do hiệu ứng đối lưu mà không khí phía trên lại đi xuống dưới, khiến cho không khí nóng không trực tiếp bị hút lên mà là đi lên theo hướng vòng xoáy. Nhưng lốc xoáy ở tầng 18 vô cùng kì lạ. Chúng không bị hút lên mà khiến không khí xoay vòng tại xung quanh đối tượng.
Càng kỳ lạ hơn, dù bị cắt chém đến khi chỉ còn xương cốt, đối tượng vẫn còn vùng vẫy. Và lúc này họ như bị cái gì đó giam cầm tại chỗ và gào thét. Tiếng thét mà theo các nhà khoa học là âm thanh từ cơn lốc quanh họ tạo ra vì lúc này cơ thể họ không còn gì ngoài xương cốt cả. Lúc này cơn lốc dường như trở nên có ý thức, vì nó có thể nói chuyện. Nó biết kêu gào và gọi tên đồng đội.
Và khi cơn lốc tan rã vùng không gian xảy ra sự kiện bắt đầu có giọng nói của người vừa chết. Đó là lý do mà binh lính nói rằng linh hồn những người này bị giam tại đây.
Cơn lốc tấn công có tính ngẫu nhiên, chúng sẽ ngẫu nhiên tấn công một hoặc nhiều đối tượng. Và một số khác sẽ được được bỏ qua cho đến khi cơn lốc trước biến mất. Hiện tại, vẫn chưa tìm được quy luật của thứ này. Và cách phòng hộ đến hiện tại khả thi nhất là ngăn cách cơ thể hoàn toàn với không khí tại đây hoặc phải thông qua lọc.
Và để bảo đảm hơn là phải đi qua “Lộ trình người chết”. Đây là cách gọi của những binh lính được cử đi thăm dò. Họ nhận thấy dù có mặc đồ bảo hộ nhưng thỉnh thoảng các cơn lốc vẫn sẽ bị tụ tập đến quanh người. Chúng thường dễ dàng làm hao mòn trang bị và đồ bảo hộ của họ. Tuy nhiên, nhưng nơi tiếng nói chuyện của người chết vẫn còn rõ ràng thì nơi đó không gian càng ổn định hơn một ít.
Và lý do này mới là cái chính khiến Hoàng Minh cảm thấy khó thờ. Mặc dù tất cả mọi người đều phải trang bị tai nghe, vì đồ bảo hộ quá kín, âm thanh đồng đội xuyên qua rất kém. Nhưng những tiếng nói ở đây truyền thẳng vào tai hắn. Lúc đầu, bên ngoài căn cứ âm thanh này còn ít và còn có ý nghĩa. Nhưng hiện tại, đội của hắn đã đi được 30 phút. Âm thanh lúc này truyền vào tai hắn vô cùng hỗn loạn và tối nghĩa. Hắn thậm chí không thể phân biệt rõ ràng âm thanh của đồng đội qua tai nghe. Những người khác cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này, đội trưởng John ra hiệu mọi người dừng lại. Mặc dù mọi người đều có vẻ chệnh choạng nhưng không khó nhận ra, trong đội Hoàng Minh là người chịu đựng kém nhất. Lúc này hai chân hắn còn đang không ngừng run rẩy. Lily bất đắc dĩ phải vươn tay vịn lấy tay hắn để tên này không quỳ xuống. Hoàng Minh hơi mơ hồ bị dắt đi.
Khi tỉnh táo lại thì âm thanh điên cuồng kia không còn như dội vào tai hắn nữa, nó trở nên nhỏ đi rất nhiều. Lúc này hắn mới nhận ra cả đội đang đứng ở một trạm trung chuyển nhỏ trong hang.
Hoàng Minh cũng khó hiểu, hắn cảm thấy tinh thần bản thân phải mạnh hơn Lily rất nhiều nhưng lúc này mình lại là người bị ảnh hưởng nhiều nhất. Nhưng người khác dù có hơi mỏi mệt nhưng không đến mức gần mất đi ý thức như hắn.
John chờ tất cả mọi người đi vào phòng thì đóng cửa lại và bật cầu dao cạnh cửa lên. Một tiếng vang nhỏ bên tai mọi người, sau đó truyền đến giọng nói của John: “Mọi người có thể tháo mũ bảo hộ. Chỉnh lý 10 phút rồi lên đường. Nơi ngày không bị cơn lốc ảnh hưởng. Đây là trạm trung chuyển tự động. Chúng ta cần báo cáo lần 1 rồi tiến hành tập hợp với đội 1 và 2.” Nói rồi đi đến một đài máy tính trong phòng và tiến hành checkin.
Hoàng Minh và những người khác vội vàng tháo mũ bảo hộ và kiếm vị trí ngồi xuống. Sắc mặc mọi người có chút trắng bệt, trừ Thiển Văn Long thì đỏ như sắp nhỏ máu.
Dựa lưng vào tường, chờ màu máu trên mặt khôi phục lại như thường, Thiển văn Long quay sang trêu đùa Hoàng Minh: “Này nhóc, lại muốn ngất nữa sao? Lần này anh không cõng mày nữa đâu đấy!”.
Hoàng Minh sắc mặt đỏ lên, mọi người cũng có chút phì cười. Quả thật là tên này có tiền sử ngất đi và bị Thiển Văn Long vác trên vai chạy. Nghĩ lại cảnh này cảm thấy hình ảnh lúc ấy có chút buồn cười.
Hoàng Minh thì vô cùng khó chịu. Đội của hắn bị buộc phải tham gia lần thám hiểm này. Điều khó hiểu là mọi người đều không phải quân nhân và cũng vừa mới gia nhập. Thông thường, bọn hắn phải được huấn luyện một thời gian trước khi chính thức tiến hành bất kỳ nhiệm vụ nào. Hoàng Minh cảm thấy có vấn đề rất lớn. Lily và Thiển Văn Long cũng nhận ra nhưng bọn họ cũng bất lực. Đây là lệnh chiêu mộ khẩn cấp.
Lúc này một tiếng “Tít” vang lên. Đèn trong phòng bỗng chuyển sang màu đỏ. Đội trưởng John đứng phắt dậy, mắng một câu: “Mẹ không phải đã được khảo sát kỹ rồi sao? Qua đây không ít lần mà lần này lại gặp phải.”
Nói rồi quay lại quát lớn mọi người: “Còn ngồi đó, đứng dậy, mặc đồ bảo hộ vào. Chuẩn bị điều khiển hệ thống phòng thủ. Mẹ kiếp, camera phát hiện chuột Howt. Nói không chừng chúng ta phải bị bao vây. Mẹ kiếp nó, vùng này được báo cáo là không có ổ của bọn này cơ mà.” Nói rồi cấp tốc mặc đồng phục vào.
Lúc này Hoàng Minh nghe tên lính trinh sát bất lực nói “Có cần xui xẻo đến mức độ như vầy không. Quân trinh sát ra ngoài sát suất gặp thứ này rất thấp, chưa kể vùng này đã khảo sát rồi mà. Lần này về bố mày không báo cáo chết chúng mày thì không làm người. Làm ăn vô trách nhiệm.”
“Đùng”
Một âm thanh vang dội phát ra từ cửa chính trạm. Mọi người tăng tốc chuẩn bị. Tuy nhiên, lúc này “kít” một tiếng. Trạm trung chuyển bỗng nhiên mất điện. John lật đật chạy đến cửa phòng , tuy nhiên không thể mở được. Chửi thể một tiếng, hắn kéo tấm thảm lót sàn, để lộ ra cánh của thoát hiểm bằng kim loại. John cấp tốc nói: “Thiển Văn Long, lại đây hỗ trợ kéo cửa thoát hiểm. Arter tiến hành bật nguồn điện khẩn cấp. Nhưng người khác tiến hành phòng thủ tại chỗ. Hệ thống phòng thủ sẽ không hoạt động cho đến khi nguồn khẩn cấp được mở. Hệ thống phụ tự động của trạm bị vấn đề rồi”. Nói rồi dùng sức kéo cửa hầm thoát hiểm.
Một tiếng nổ mạnh xảy ra, cửa chính của trạm có vẻ bị phá mở. Dường như có thứ gì đó rất to lớn xé mở nó. Thứ này không thể nào là bọn chuột Howt được. Arter lúc này đầu đầy mồ hôi báo cáo: “Đội trưởng, nguồn khẩn cấp bị người khóa lại. Cần ít nhất 2 phút để mở ra”.
Thiển Văn Long cũng gầm lên một tiếng, cố sức kéo của hầm thoát hiểm nhưng không được. John thở hồng hộc. “Mẹ kiếp nó, có vấn đề, cửa hầm bị lockdown. Arter cố gắng nhanh khởi động trong 1 phút. Không reset lại hệ thống thì không thể mở thứ này ra được. Chúng ta bị gài bẫy. Máy truyền tinh không có tín hiệu. Chúng ta bị cô lập với những đội khác”
“Tôi sẽ cố gắng, thưa đội trường” Arter gõ như điên vào máy tính.
Một tiếng nổ lớn nữa xảy ra. Cửa phòng bị thứ gì đó va vào, có chút biến hình. Cửa phòng làm bằng thép dày vô cùng kiên cố, chứng tỏ thứ va vào nó kình khủng nhường nào.
Lúc này, không khí xung quanh cũng xao động như chuẩn bị tụ tập lại. Cửa phòng bị va chạm làm nó bị hở. John chạy đến kéo chiếc tủ sắt lớn chặn cửa lại. Nếu để lỗ hổng lớn hơn thiết bị trong phòng này có thể bị lốc xoáy phá hủy.
Thứ bên ngoài lại đụng vào cửa lần nữa. John, Hoàng Minh và Lily đẩy chiếc tủ chặn một phần cánh cửa, tránh nó bị xô ra một lỗ.
Bỗng nhiên, bên ngoài chợt yên tĩnh lại. Mọi người nhìn nhau. Ai cũng hiểu không có chuyện thứ bên ngoài bỏ đi dễ dàng như thế được. Nó đã phát hiện mọi người.
Lúc này, một tiếng “chít” nhỏ vang lên. John ngẩn đầu nhìn trần nhà và hét lớn: “Cái con mẹ nó. Hệ thống lọc khí.”
Hoàng Minh có chút hụt hơi. Hắn cảm giác đây là lần hành quân khó khăn nhất của hắn từ nhỏ đến giờ. Mặc dù hiện tại thể chất của hắn phải tốt hơn gấp rưỡi so với trước khi tiến vào cái trò chơi khốn nạn này. Tuy trước đó thể lực hắn thuộc dạng chẳng ra sao mấy, nhưng đối với người hiện đại ít vận động thì cũng xem như khá tốt. Hắn cảm thấy nguyên do dẫn đến hắn mất thể lực nhanh như vậy không chỉ bởi địa hình phức tạp ở đây, mà còn do hắn không cách nào thở nổi khi mặc bộ đồ bảo hộ cồng kềnh trên thân.
Theo như những tư liệu hắn đọc được khi ở trong căn cứ, thì thành phần không khí ở tầng 18 không khác biệt quá so với khí quyển trái đất, mặc dù mật độ cao hơn một ít. Nhưng vấn đề sinh tồn cốt yếu khi thám hiểm tại đây được đúc kết bằng không ít cái chết cho binh lính là “Không thể để cơ thể chạm trực tiếp vào không khí”. Hắn không cách nào tưởng tượng được cảnh bị lốc xoáy cắt nát da thịt là tình cảnh kinh khủng ra sao. Nhưng theo những đội thám hiểm quay về bảo rằng “Sống không bằng chết”.
Lốc xoáy ở tầng này giống như là hình phạt vậy. Nó cắt nát da thịt của sinh vật nhưng kinh khủng hơn là họ không thể chết. Đúng vậy chính xác là không thể chết. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cách diễn giải của Hoàng Minh có vấn đề. Mới trước đấy hắn bảo rằng kinh nghiệm này được đổi bằng vô số cái chết. Thì thực ra vấn đề nằm ở chỗ cách định nghĩa “chết”.
Khi bị cơn lốc cuốn lấy, áp suất xung quanh cơ thể người này sẽ tăng lên cực kì cao. Tuy nhiên, không phải ép vào trong mà tạo thành vòng xoáy xung quanh người này. Các nhà khoa học vẫn chưa phân tích được lý do và cách vận hành của lốc xoáy tại tầng 18. Vì theo nguyên tắt để lốc xoáy xảy ra phải có chênh lệch áp suất lớn ở 2 vị trí trên cao và dưới thấp, không khí bị cuốn từ dưới lên. Nhưng do hiệu ứng đối lưu mà không khí phía trên lại đi xuống dưới, khiến cho không khí nóng không trực tiếp bị hút lên mà là đi lên theo hướng vòng xoáy. Nhưng lốc xoáy ở tầng 18 vô cùng kì lạ. Chúng không bị hút lên mà khiến không khí xoay vòng tại xung quanh đối tượng.
Càng kỳ lạ hơn, dù bị cắt chém đến khi chỉ còn xương cốt, đối tượng vẫn còn vùng vẫy. Và lúc này họ như bị cái gì đó giam cầm tại chỗ và gào thét. Tiếng thét mà theo các nhà khoa học là âm thanh từ cơn lốc quanh họ tạo ra vì lúc này cơ thể họ không còn gì ngoài xương cốt cả. Lúc này cơn lốc dường như trở nên có ý thức, vì nó có thể nói chuyện. Nó biết kêu gào và gọi tên đồng đội.
Và khi cơn lốc tan rã vùng không gian xảy ra sự kiện bắt đầu có giọng nói của người vừa chết. Đó là lý do mà binh lính nói rằng linh hồn những người này bị giam tại đây.
Cơn lốc tấn công có tính ngẫu nhiên, chúng sẽ ngẫu nhiên tấn công một hoặc nhiều đối tượng. Và một số khác sẽ được được bỏ qua cho đến khi cơn lốc trước biến mất. Hiện tại, vẫn chưa tìm được quy luật của thứ này. Và cách phòng hộ đến hiện tại khả thi nhất là ngăn cách cơ thể hoàn toàn với không khí tại đây hoặc phải thông qua lọc.
Và để bảo đảm hơn là phải đi qua “Lộ trình người chết”. Đây là cách gọi của những binh lính được cử đi thăm dò. Họ nhận thấy dù có mặc đồ bảo hộ nhưng thỉnh thoảng các cơn lốc vẫn sẽ bị tụ tập đến quanh người. Chúng thường dễ dàng làm hao mòn trang bị và đồ bảo hộ của họ. Tuy nhiên, nhưng nơi tiếng nói chuyện của người chết vẫn còn rõ ràng thì nơi đó không gian càng ổn định hơn một ít.
Và lý do này mới là cái chính khiến Hoàng Minh cảm thấy khó thờ. Mặc dù tất cả mọi người đều phải trang bị tai nghe, vì đồ bảo hộ quá kín, âm thanh đồng đội xuyên qua rất kém. Nhưng những tiếng nói ở đây truyền thẳng vào tai hắn. Lúc đầu, bên ngoài căn cứ âm thanh này còn ít và còn có ý nghĩa. Nhưng hiện tại, đội của hắn đã đi được 30 phút. Âm thanh lúc này truyền vào tai hắn vô cùng hỗn loạn và tối nghĩa. Hắn thậm chí không thể phân biệt rõ ràng âm thanh của đồng đội qua tai nghe. Những người khác cũng bị ảnh hưởng.
Lúc này, đội trưởng John ra hiệu mọi người dừng lại. Mặc dù mọi người đều có vẻ chệnh choạng nhưng không khó nhận ra, trong đội Hoàng Minh là người chịu đựng kém nhất. Lúc này hai chân hắn còn đang không ngừng run rẩy. Lily bất đắc dĩ phải vươn tay vịn lấy tay hắn để tên này không quỳ xuống. Hoàng Minh hơi mơ hồ bị dắt đi.
Khi tỉnh táo lại thì âm thanh điên cuồng kia không còn như dội vào tai hắn nữa, nó trở nên nhỏ đi rất nhiều. Lúc này hắn mới nhận ra cả đội đang đứng ở một trạm trung chuyển nhỏ trong hang.
Hoàng Minh cũng khó hiểu, hắn cảm thấy tinh thần bản thân phải mạnh hơn Lily rất nhiều nhưng lúc này mình lại là người bị ảnh hưởng nhiều nhất. Nhưng người khác dù có hơi mỏi mệt nhưng không đến mức gần mất đi ý thức như hắn.
John chờ tất cả mọi người đi vào phòng thì đóng cửa lại và bật cầu dao cạnh cửa lên. Một tiếng vang nhỏ bên tai mọi người, sau đó truyền đến giọng nói của John: “Mọi người có thể tháo mũ bảo hộ. Chỉnh lý 10 phút rồi lên đường. Nơi ngày không bị cơn lốc ảnh hưởng. Đây là trạm trung chuyển tự động. Chúng ta cần báo cáo lần 1 rồi tiến hành tập hợp với đội 1 và 2.” Nói rồi đi đến một đài máy tính trong phòng và tiến hành checkin.
Hoàng Minh và những người khác vội vàng tháo mũ bảo hộ và kiếm vị trí ngồi xuống. Sắc mặc mọi người có chút trắng bệt, trừ Thiển Văn Long thì đỏ như sắp nhỏ máu.
Dựa lưng vào tường, chờ màu máu trên mặt khôi phục lại như thường, Thiển văn Long quay sang trêu đùa Hoàng Minh: “Này nhóc, lại muốn ngất nữa sao? Lần này anh không cõng mày nữa đâu đấy!”.
Hoàng Minh sắc mặt đỏ lên, mọi người cũng có chút phì cười. Quả thật là tên này có tiền sử ngất đi và bị Thiển Văn Long vác trên vai chạy. Nghĩ lại cảnh này cảm thấy hình ảnh lúc ấy có chút buồn cười.
Hoàng Minh thì vô cùng khó chịu. Đội của hắn bị buộc phải tham gia lần thám hiểm này. Điều khó hiểu là mọi người đều không phải quân nhân và cũng vừa mới gia nhập. Thông thường, bọn hắn phải được huấn luyện một thời gian trước khi chính thức tiến hành bất kỳ nhiệm vụ nào. Hoàng Minh cảm thấy có vấn đề rất lớn. Lily và Thiển Văn Long cũng nhận ra nhưng bọn họ cũng bất lực. Đây là lệnh chiêu mộ khẩn cấp.
Lúc này một tiếng “Tít” vang lên. Đèn trong phòng bỗng chuyển sang màu đỏ. Đội trưởng John đứng phắt dậy, mắng một câu: “Mẹ không phải đã được khảo sát kỹ rồi sao? Qua đây không ít lần mà lần này lại gặp phải.”
Nói rồi quay lại quát lớn mọi người: “Còn ngồi đó, đứng dậy, mặc đồ bảo hộ vào. Chuẩn bị điều khiển hệ thống phòng thủ. Mẹ kiếp, camera phát hiện chuột Howt. Nói không chừng chúng ta phải bị bao vây. Mẹ kiếp nó, vùng này được báo cáo là không có ổ của bọn này cơ mà.” Nói rồi cấp tốc mặc đồng phục vào.
Lúc này Hoàng Minh nghe tên lính trinh sát bất lực nói “Có cần xui xẻo đến mức độ như vầy không. Quân trinh sát ra ngoài sát suất gặp thứ này rất thấp, chưa kể vùng này đã khảo sát rồi mà. Lần này về bố mày không báo cáo chết chúng mày thì không làm người. Làm ăn vô trách nhiệm.”
“Đùng”
Một âm thanh vang dội phát ra từ cửa chính trạm. Mọi người tăng tốc chuẩn bị. Tuy nhiên, lúc này “kít” một tiếng. Trạm trung chuyển bỗng nhiên mất điện. John lật đật chạy đến cửa phòng , tuy nhiên không thể mở được. Chửi thể một tiếng, hắn kéo tấm thảm lót sàn, để lộ ra cánh của thoát hiểm bằng kim loại. John cấp tốc nói: “Thiển Văn Long, lại đây hỗ trợ kéo cửa thoát hiểm. Arter tiến hành bật nguồn điện khẩn cấp. Nhưng người khác tiến hành phòng thủ tại chỗ. Hệ thống phòng thủ sẽ không hoạt động cho đến khi nguồn khẩn cấp được mở. Hệ thống phụ tự động của trạm bị vấn đề rồi”. Nói rồi dùng sức kéo cửa hầm thoát hiểm.
Một tiếng nổ mạnh xảy ra, cửa chính của trạm có vẻ bị phá mở. Dường như có thứ gì đó rất to lớn xé mở nó. Thứ này không thể nào là bọn chuột Howt được. Arter lúc này đầu đầy mồ hôi báo cáo: “Đội trưởng, nguồn khẩn cấp bị người khóa lại. Cần ít nhất 2 phút để mở ra”.
Thiển Văn Long cũng gầm lên một tiếng, cố sức kéo của hầm thoát hiểm nhưng không được. John thở hồng hộc. “Mẹ kiếp nó, có vấn đề, cửa hầm bị lockdown. Arter cố gắng nhanh khởi động trong 1 phút. Không reset lại hệ thống thì không thể mở thứ này ra được. Chúng ta bị gài bẫy. Máy truyền tinh không có tín hiệu. Chúng ta bị cô lập với những đội khác”
“Tôi sẽ cố gắng, thưa đội trường” Arter gõ như điên vào máy tính.
Một tiếng nổ lớn nữa xảy ra. Cửa phòng bị thứ gì đó va vào, có chút biến hình. Cửa phòng làm bằng thép dày vô cùng kiên cố, chứng tỏ thứ va vào nó kình khủng nhường nào.
Lúc này, không khí xung quanh cũng xao động như chuẩn bị tụ tập lại. Cửa phòng bị va chạm làm nó bị hở. John chạy đến kéo chiếc tủ sắt lớn chặn cửa lại. Nếu để lỗ hổng lớn hơn thiết bị trong phòng này có thể bị lốc xoáy phá hủy.
Thứ bên ngoài lại đụng vào cửa lần nữa. John, Hoàng Minh và Lily đẩy chiếc tủ chặn một phần cánh cửa, tránh nó bị xô ra một lỗ.
Bỗng nhiên, bên ngoài chợt yên tĩnh lại. Mọi người nhìn nhau. Ai cũng hiểu không có chuyện thứ bên ngoài bỏ đi dễ dàng như thế được. Nó đã phát hiện mọi người.
Lúc này, một tiếng “chít” nhỏ vang lên. John ngẩn đầu nhìn trần nhà và hét lớn: “Cái con mẹ nó. Hệ thống lọc khí.”