Vô Hạn Giả Thiết

Chương 33 : Amon

Ngày đăng: 13:01 29/08/21

Chương 33: Amon

Hoàng Minh cảm giác linh hồn mình bị một thanh búa lớn gõ liên tục vào vậy. Cảm giác cực kỳ đau đớn. Nhưng kỳ lạ là hắn dường như sắp nghiện cảm giác này. Linh hồn hắn dường như sắp được thăng hoa vậy. Trong đầu Hoàng Minh, không, đúng hơn là trong tâm trí hắn lúc này, âm thanh kỳ lạ kia cứ lặp đi lặp lại. Hắn như vô thức đọc theo, không phải bằng âm thanh mà bằng cả linh hồn.

“HOGIAI GIAA, KHAAMATAT BALA

XICAMIA SIA LIASIKA”

Âm thanh từ lúc đầu điên cuồng, dần trở nên hiền hòa. Dù không hiểu ý nghĩa của âm thanh trên nhưng Hoàng Minh vẫn cảm giác được linh hồn mình đang tự động vận chuyển thứ gì đó. Phía trên hắn làn khói đen bốc lên càng lúc càng mãnh liệt. Hồn thể bị cụ hiện của hắn cũng dần chuyển từ đen kịt sang trong suốt. Kết nối giữa linh hồn hắn và chiếc huy hiệu lúc này chỉ còn một tia rất mỏng manh. Nhưng Hoàng Minh tuyệt nhiên không nhận ra, tâm trí hắn lúc này đã hoàn toàn lạc lối.

Ngay tại thời điểm này, lúc mà kết nối của Hoàng Minh và chiếc huy hiệu dường như chuẩn bị đứt đoạn, thì một âm tiết kỳ lạ phát ra từ sau lưng hắn.

“Kha~”

Tiếng tụng kinh bên người Hoàng Minh bỗng chốc chuyển thành tiếng gào thét. Ba giây sau, khi Hoàng Minh đã lấy lại ý thức một âm thanh xuất hiện bên tai hắn. “Lệnh hủy cấp 2. Đã xác nhận. Dừng quá trình sám hối”. Rồi một tiếng “tít” vang lên, ánh sáng từ những chiếc cột trên tế đàn bỗng dưng biến mất. Linh hồn Hoàng Minh đột ngột bị chiếc huy hiệu con thoi kéo về thân thể. Lập tức đầu óc Hoàng Minh trở nên cực kỳ thanh tỉnh. Hắn như cảm giác mình vừa chạm đến ngưỡng gì đó. Và dường như linh hồn hắn vẫn còn lưu luyến cảm giác kia.

Hoàng Minh kịp phản ứng xoay người lại. Hắn thấy được Thiển Văn Long đang đứng đó, một tay đỡ Lily vẫn còn đang mê, mỉm cười nhìn hắn. Trên trán Thiển Văn Long vẫn đang nhấp nháy một ký hiệu màu đỏ. Nó được tạo thành bởi hai đoạn thẳng vuông góc với nhau, trong giống như một cây thánh giá, nhưng xoay ngược.

---

“Long, dậy đi con. Long…”

Một âm thanh chói tai vang lên đánh thức Thiển Văn Long. Hắn mở mắt. Xung quanh hắn đều là một màu đen kịt và hắn đang lơ lửng giữa khoảng không. Hắn cau mày đánh giá xung quanh. Với tố chất của một Huyết Sư, hắn được huấn luyện để không hoảng loạn trong những tình huống như thế này. Thay vào đó là quan sát để thu thập nhiều thông tin nhất có thể.

Bỗng nhiên, trước mặt hắn xuất hiện một màn sáng. Nó lấp lóe vài cái rồi dần xuất hiện hình ảnh. Hình ảnh xuất hiện trên màn hình là một bóng lưng quay về phía Thiển Văn Long. Hình ảnh dần trở nên rõ ràng hơn bởi tia sáng xuyên qua bóng lưng ấy. Đúng hơn là qua một cái lỗ trên nó. Một cánh tay dần dần rút về từ cái lỗ ấy. Góc nhìn chuyển dần ra xa hơn, Thiển Văn Long thấy được một sinh vật giống hình dạng một con thằng lằn khổng lồ, vảy của nó màu đỏ và chi chít gai ngược. Nó đứng thẳng bằng hai chân. Một tay nó đang nắm tóc của một người đàn ông trung niên, tay còn lại đang dần rút khỏi ngực của người này. Người trung niên đã chết bởi cánh tay của sinh vật ấy đâm xuyên qua ngực.

Sau khi xác nhận người kia đã chết hẳn, sinh vật này vất xác người trung niên cạnh rất nhiều xác chết khác. Rồi quay đầu bỏ đi.

Nhìn hình ảnh này, lông mày Thiển Văn Long cau lại càng sâu hơn và trong mắt bắt đầu lóe lên một tia nguy hiểm. Bởi hắn nhận ra người trung niên kia, và cả xác của một người phụ nữ trong đống xác chết. Đó là bố và mẹ hắn. Hai khuôn mặt hắn đã xem hàng trăm, hằng triệu lần qua di ảnh. Và sinh vật kia hắn cũng nhận ra, đó là một sinh vật trên hành tinh đầu tiên bị bọn hắn xâm lăng. Nơi mà bố, mẹ hắn hy sinh.

Lúc này, hai cái xác của bố mẹ hắn mở mắt. Chúng dùng một tư thế quái dị, dùng cả bốn chi bò lại sát màn hình và gào thét: “Long! Long! Đau quá! Cứu bọn ta! Tại sao? Tại sao mày không báo thù cho bọn ta hả?”

Khuôn mặt Thiển Văn Long trở nên dữ tợn, hắn gào lên: “Con chuột nhắt. Mày là ai? Có giỏi thì ra đây gặp tao. Dùng trò bẩn thiểu như vậy làm gì?”

Lúc này một âm thanh nỉ non xuất hiện bên tai Thiển Văn Long: “Long, ngươi là người tốt. Thật sao?”

Bỗng nhiên, không gian xung quanh Thiển Văn Long thay đổi. Thiển Văn Long bất ngờ phát hiện mình có thể cử động trở lại. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến hắn cảm thấy hơi chói mắt, Thiển Văn Long vô thức dùng một tay che bớt ánh nắng lại. Hắn sững sờ phát hiện mình đang đứng trên một khán đài rộng lớn, phía sau hắn là một nghĩa địa, phía trên những ngôi mộ còn để đầy hoa tươi. Trước mặt hắn, phía dưới khán đài, vô sô người nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu, vằn vện tia máu. Một hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong đầu hắn, một hình ảnh mà hắn vẫn mơ thấy mỗi khi ngủ.

Lúc này một âm thanh lớn phát ra từ micro từ phía bên phải Thiển Văn Long. “Thiển Văn Long, người hùng của chiến dịch thăm dò lần này. Anh đã đưa ra quyết định đúng. Dù quyết định này có khó khăn đến mức nào nhưng nó đã cứu sống 80 sinh mệnh trên tàu Atlast.”

Thiển Văn Long quay người sang, một người trung niên bước đến trước mặt hắn, nói nhỏ: “Cậu đã làm đúng Thiển Văn Long. Cậu đã làm đúng. Đây là phần thưởng của cậu. Thật trớ trêu”. Nói rồi đính lên ngực hắn một chiếc huân chương bằng vàng. Phía trên điêu khắc một con sư tử.

Thiển Văn Long cắn chặt răng. Hắn bước lùi về phía sau. Bỗng nhiên lưng hắn chạm vào một bức tường kim loại. Hắn quay đầu lại và phát hiện không gian lại thay đổi. Hắn phát hiện mình lúc này đang đứng trước một cánh cửa sắt đang dần khép lại. Xung quanh được bọc bởi những bức tường sắt tỏa ra ánh kim. Chiếc đèn trên tường tỏa ra ánh sáng nhấp nháy màu đỏ và âm thanh inh ỏi vô cùng khó chịu. Hắn nhìn xuyên qua lớp kính. Nơi xa, một đoàn người đang chạy đến gần cánh cửa trước mặt hắn.

Đột nhiên, Thiển Văn Long vươn tay nắm lấy cánh cửa, hắn kéo ngang, cố gắng mở cánh cửa ra. Đoàn người phía trước vẫn cấp tốc chạy đến, trong miệng bọn họ liên tục gào thét: “Đội trưởng, giữ cửa, chúng tôi sắp đến rồi”.

Lúc này, một người từ phía sau Thiển Văn Long chạy đến thở hổn hển và nói: “Đội trưởng, động cơ số 2 hỏng hoàn toàn rồi. Còn khoảng 10 giây trước khi hành tinh này phát nổ”.

Thiển Văn Long sững sờ, hắn quay đầu nhìn về những khuôn mặt đang hoảng sợ ngồi co ro cuối hành lang. Hắn lại nhìn đoàn người phía trước đang chạy đến chỗ hắn. Bọn họ còn cách hắn hơn 200 mét.

Bỗng nhiên, Thiển Văn Long buông tay để cho cánh cửa khép lại. Hắn vươn tay, mở một chiếc hộp đỏ kế bên cửa và bấm vào nút bên trong đó. Một tiếng “Kịt” vang lên. Cánh cửa trước mặt khép lại hoàn toàn. Một âm thanh máy móc vang lên bên tai mọi người.



“Thi hành lệnh. Tách khoang số hai. Khởi động quá trình xuyên qua. Đếm ngược 3,2,…”

Lúc này một người phụ nữ phía bên kia hành lang đã chạy đến trước cánh cửa. Xuyên qua lớp thủy tinh trên của sổ, Thiển Văn Long có thể nhận ra cô liên tục cầu cứu. Nhưng trong một khoảng khắc, Thiển Văn Long thấy cô bình tĩnh lại, lau đi nước mắt. Cô nhìn Thiển Văn Long rồi nói gì đó. Tuy không nghe được âm thanh nhưng Thiển Văn Long vẫn nhận ra lời cô đang nói. “Vĩnh biệt”.

Một tiếng “Ầm” vang lên. Sàn nhà rung lắc dữ dội. Thiển Văn Long trơ mắt nhìn người phụ nữ trước mắt dần xa. Khoang tàu phía trước đã hoàn toàn tách ra. Một ánh sáng cực kỳ mạnh chiếu đến phía sau người phụ nữ. Ánh sáng mạnh đến mức Thiển Văn Long buộc phải nhắm chặt hai mắt lại.

Lúc này một âm thanh vang lên bên tai hắn: “Tại sao?”

Thiển Văn Long mở mắt ra ra, phía sau hắn đứng đấy mấy chục người. Toàn thân họ đầy màu đang tiến gần đến hắn. Một người phụ nữ đi đầu nắm lấy tay Thiển Văn Long và gào thét: “Tại sao? Tại sao không cứu chúng ta? Tại sao lại bỏ rơi chúng ta?” Khuôn mặt cô ta đầy máu. Hai hốc mắt trống rỗng, bên trong đen kịt không có gì cả.

Thiển Văn Long quỳ rạp xuống hai tay hắn chống xuống sàn, hắn lẩm bẩm: “Ta không thể. Ta không còn cách nào khác. Nếu không làm vậy tất cả mọi người đều sẽ chết.”

Người phụ nữ cũng ngồi xuống, vươn khuôn mặt đầy máu với hai hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm hắn. Cô nỉn non: “Đó chỉ là lựa chọn của anh thôi, Long. Ai cho anh có quyền quyết định ai sống ai chết. Hay do trên tàu có bọn hắn, có Huyết Sư. Sinh mạng của bọn hắn quý giá hơn chúng tôi sao? Không! Anh không phải một con quỷ. Anh chỉ là thằng hèn thôi, Long”.

Thiển Văn Long lúc này như đã mất trí. Hắn liên tục lẩm bẩm. “Không, không phải. Tôi không còn cách nào cả. Tôi … tôi là người tốt. Tôi là người tốt”.

Lúc này, một âm thanh khác bỗng xuất hiện bên tai Thiển Văn Long. “Đúng, anh là người tốt. Thiển Văn Long. Chẳng qua lựa chọn của anh khác với ý muốn mà những người thân của những người bị anh bỏ lại muốn thôi. Không phải sao? Tất cả là do bất đồng quan điểm nên anh bị những người trước đó ủng hộ mình ám sát. Anh làm đúng sao, Long?”

Thiển Văn Long mờ mịt ngước mắt lên. Hắn thấy mình đã trở về không gian tăm tối kia. Trước mặt hắn, một thanh niên cực kỳ tuấn tú, đang mặc một chiếc áo vét vô cùng đẹp. Người thanh niên chắp tay sau lưng, lơ lửng bước đi xung quanh Thiển Văn Long. Hắn nói: “Tự giới thiệu. Ta, Amon, một huyết quỷ. Ta nghe được lời kêu gọi của ngươi. Nói đi. Ngươi muốn sức mạnh sao? Muốn máu tươi sao?”

Thiển Văn Long lúc này đã bình tĩnh lại, hắn nhìn người thanh niên trước mắt và gằn từng chứ: “Cút ngay. Con mẹ mày”. Thiển Văn Long cố gắng vùng vẫy nhưng bản thân đã bị định hình tại đây. Nỗ lực của hắn đều vô ích.

Người thanh không giận dữ trái lại còn mỉm cười nói: “Bình tĩnh đi. Nếu không có ta ngươi sẽ sớm chết thôi”.

Thiển Văn Long càng vùng vẩy mạnh hơn: “Mẹ mày. Mày nghĩ tao sợ chết sao?”

Người thanh niêm mỉm cười càng rạng rỡ. Hắn phất tay, màn sáng lại xuất hiện trước mặt Thiển Văn Long. Phía trên xuất hiện hình ảnh Hoàng Minh đang đứng trước tế đàn. Phía trên hắn xuất hiện một lượng lớn khói đen. Phía không xa là Lily và Thiển Văn Long đang hôn mê. Trên cổ bọn họ đều bị khóa lại với tế đàn bằng một sợi xích.

Người thanh niên nhìn Thiển Văn Long, cười nói: “Biết đó là gì sao? Đó là tế đàn sám hối, nó dành cho những tội nhân bị đày xuống Địa Ngục tầng 13. Nó có tác dụng lọc sạch linh hồn tội đồ. Khiến nó trở về trạng thái nguyên bản, tinh khiết nhất trước khi luân hồi. Bạn của ngươi, sớm thôi sẽ hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một mớ linh hồn nguyên bản. Sao? Vẫn không chấp nhận sao? Đồng ý với ta, ta sẽ cho ngươi sức mạnh cứu bọn hắn. Hay lại làm thằng hèn rồi chạy trốn lần nữa hả? Long”.

Nói rồi, người thanh niên tiến đến đưa tay vuốt ve góc cạnh trên khuôn mặt Thiển Văn Long.

Thiển Văn Long đã ngưng vùng vẫy. Hắn nhìn khuôn mặt người thanh niên trước mắt đã cách mặt hắn không đến 20 centimet. Hắn trầm giọng nói, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ: “Ta phải trả giá gì?”

Người thanh niên lùi lại. Hắn vung tay, một tờ giấy bằng da xuất hiện trước mặt Thiển Văn Long. Cười nói: “Không nhiều. Chạm vào nó đi. Người sẽ là môn đồ của ta. Của huyết quỷ vĩ đại Amon. Ngươi sẽ là của ta”.

Thiển Văn Long cảm giác toàn thân có thể cử động trở lại. Do dự một khắc, hắn vươn tay chạm vào tấm da. Trên trán hắn xuất hiện một ký hiệu đỏ như máu. Một thánh giá ngược.

Thanh niên hài lòng thu tấm da về, cười nói: “Được rồi, lập lại theo ta. Kha!”

Thiển Văn Long máy móc lập lại. Trước mắt hắn bỗng tối sầm. Trước đó hắn vẫn có thể nghe được tiếng cười thỏa mãn của người kia bên tai. Trong đầu hắn lại vang lên âm thanh của chính mình: “Mày đúng là thằng hèn!”