Vô Hạn Khủng Bố

Chương 168 : Trở về Dự cảm gặp lại

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Nhóm Trịnh Xá tới một khu rừng ở cách xa thành phố, may mắn là hiện tại đang lúc đêm khuya, ngoài ra Goblin glider cũng không gây ra âm thanh quá lớn nên trên đường đi không có bất kỳ máy bay nào tới chặn đường, hơn nữa Sở Hiên rõ ràng là biết địa hình khu vực này, hắn hẳn là đã nghiên cứu kỹ lộ tuyến chạy trốn từ trước.



Chờ sau khi mọi người từ glider hạ xuống, Trịnh Xá bấy giờ mới cảm thấy cả người như nhũn ra, thậm chí có thể nói là có chút hư thoát, bất quá nội lực cùng năng lượng vampire của hắn đều còn dư, mặc dù rút hết trong nhẫn mithril chỉ được khoảng 40% nội lực và năng lượng vampire nhưng hai luồng năng lượng này cũng thừa đủ chống đỡ thân thể đang trống không của hắn.



Mặt khác, Triệu Anh Không gần như từ trong lòng hắn nhảy vọt ra, tiếp đó mới lạnh lùng vỗ vỗ thân thể, đối với Triệu Anh Không mà nói động tác là cực kỳ hiếm thấy, bình thường nàng rất giống Sở Hiên, đối với chuyện gì cũng vô cùng lạnh nhạt, hành động như vậy khiến người ta chợt nhận ra, nàng kỳ thật chỉ là một cô bé mới mười lăm mười sáu tuổi thôi.



Trịnh Xá ngẩn người nhìn động tác của Triệu Anh Không, bất quá hắn cũng không để ý lắm mà quay sang Sở Hiên nói:



- Dừng lại ở đây à? Không có vấn đề gì chứ?



Trịnh Xá không chỉ nói về chuyện công ty Umbrella sẽ truy đuổi họ hay không mà còn muốn hỏi Sở Hiên kế hoạch tiếp theo, dù sao hắn cũng đã quá nhiều lần ăn đủ với Sở Hiên, hắn thật sự sợ tên này lại có kế hoạch kinh người gì nữa, vì để đạt lợi ích lớn hơn nữa lại lừa hắn vào tròng.



Sở Hiên lúc này cũng từ trên Goblin glider bước xuống, hắn tựa hồ không để ý tới Trịnh Xá nói gì, chỉ thuận miệng đáp:



- Đi vào khu rừng này, bây giờ là 11strong0" đêm, trong rừng 3km có một con suối nhỏ, chúng ta nghỉ ngơi ở đó một chút, đến 5h sẽ đi tiếp, sau khoảng 30" sẽ tới một mỏ vàng cũ, chúng ta sẽ từ đó quay lại rìa thành phố, chờ đến hết hai mươi ngày thì trở về con ngõ lúc trước...



Trịnh Xá thoáng suy nghĩ một chút, kế hoạch này nghe qua cũng không có sở hở gì, mà bấy giờ hắn mới phát hiện Zero đang được Bá Vương cõng trên lưng, hắn lập tức giật mình chạy tới, không đợi hắn mở miệng, Trình Khiếu đã bước lên trịnh trọng nói:



- Thương thế của Zero không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không khá lắm, mạch máu não của hắn có vấn đề, mặc dù chỉ là một số mạch máu nhỏ bị đứt, sẽ không khiến hắn chết hay liệt não nhưng máu tụ tích lũy dần đang bắt đầu ép lên dây thần kinh, nếu không được chữa trị hắn sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, sau 48h sẽ khiến trung khu thần kinh...



Trịnh Xá vội vàng ngắt lời hắn nói:



- Cái gì thần kinh, đại não, mạch máu ta đều không hiểu, ta chỉ hỏi ngươi một câu, Zero có nguy hiểm đến tính mạng không? Ngươi có thẻ chữa cho hắn không?



Trình Khiếu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:



- Không nguy hiểm đến tính mạng, ta cũng có thể chữa cho hắn được... Nhưng cần phải cho ta một khoảng không sạch sẽ, cái gì mỏ vàng dưới lòng đất chắc chắn là không được! Sau đó cần thời gian năm tiếng đồng hồ, cùng một trợ thủ... Đây là tốc độ cực hạn của ta.



Trịnh Xá bấy giờ mới bừng tỉnh, lúc trước Sở Hiên cho đoàn đội thời gian nghỉ ngơi, ngoài ra vị trí vừa khéo là một con suối nhỏ, nói như vậy, Sở Hiên vì cứu Zero nên mới lựa chọn khu vực nghỉ ngơi đó?
- Thời gian khai thác mỏ vàng này đã cách đây rất lâu, theo tư liệu nó bỏ hoang ít nhất cũng hơn ba mươi năm, bất quá địa chất khu vực này rất ổn định, lâu như vậy nhưng chưa từng xảy ra địa chấn nên mỏ vàng bỏ hoang này vẫn còn nguyên vẹn. Trong giai đoạn khai thác cuối, mỏ vàng này từng mở thông một khe nứt địa tầng, đi theo khe nứt đó chỉ thêm hơn trăm mét là có thể tiến vào hệ thống thoát nước dưới lòng thành phố, cứ như vậy chúng ta sẽ an toàn.



Sở Hiên làm việc quả nhiên là một giọt nước cũng không lọt, sau khi Trịnh Xá đi làm mồi nhử hắn cũng không nhàn rỗi mà bắt đầu tính toán chi tiết hành động tập kích cùng sách lược chạy trốn. Sau khi biết được sự tồn tại của mỏ vàng này hắn lập tức mang theo Chiêm Lam tới thẳng đây tìm kiếm khe nứt, lại sau khi xác nhận mấy lần Sở Hiên cuối cùng mới khẳng định lộ tuyến chạy trốn, cũng gọi là nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn, cho dù công Ty Umbrella có hệ thống vệ tinh giám sát, bọn chúng cũng chắc chắn không tìm được mọi người trong hệ thống thoát nước được, mà chỉ cần đến thời hạn họ liền có thể thông qua con ngõ lúc mới tới trở về Chủ Thần không gian.



Mọi người đi trong thông đạo trong mỏ vàng, những phương diện khác cũng thôi, chỉ là con đường ngầm này đã bị phong bế nhiều năm, không khí thật sự khó thở không chịu nổi, dù tố chất thân thể họ vượt xa người thường nhưng hô hấp lâu trong loại không khí này cũng rất không xong, hơn nữa đường đi quá lầy lội, mức độ ẩm ướt vượt xa sự tưởng tượng của họ.



Bất quá, vẫn còn may trong túi không gian không ngờ lại có hơn mười bình dưỡng khí, giống như Sở Hiên đã sớm biết để chuẩn bị, nhất thời mọi người cũng không bị bí thở, chỉ là đường đi ẩm ướt vô cùng, thường xuyên có nước nhỏ xống, người khác cũng không sao nhưng Zero mới làm phẫu thuật mở hộp sọ, dù thuốc cầm máu cùng băng vải hiệu quả cao đều có tác dụng sát khuẩn cực mạnh, hơn nữa đám bọ Trình Khiếu ra nhìn qua cũng không phải vật tầm thường nhưng nếu bị nước chảy ngấm vào vết thương, bị vi khuẩn xâm nhập vào trong não, khó mà nói được sẽ xảy ra chuyện gì.



Cho dù thế nào thì vẫn phải tiến tới, Trịnh Xá tiếp nhận Zero trên lưng Bá Vương, mặc dù không biết có tác dụng không nhưng hắn vẫn truyền nội lực vào cơ thể Zero, hy vọng nâng cao sức miễn dịch cho hắn, chỉ là việc này không duy trì được lâu, sau khi mọi người tiến vào mỏ vàng mấy tiếng đồng hồ, rút cuộc cũng tới khu vực cuối, đường tiếp theo sẽ không dễ đi như vậy nữa, nhiều đoạn còn cần phải dựa vào Hổ hồn đao của Trịnh Xá mới có thể đi tiếp, khiến hắn không thể không dừng việc truyên nội lực vào người Zero.



Đường tiếp theo không chỉ chật hẹp khó đi mà một ít thông đạo quá nhỏ còn cần Trịnh Xá dùng đao mang mở ra, để không phá vỡ cấu tạo địa chất, làm lớp đất sụp đổ, tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam cũng cực kỳ quan trọng, quãng đường này thật sự rất không tốt, mọi người đều phải chịu một phen khổ cực.



Chờ đến khi Trịnh Xá đào hết lớp đá dày gần trăm mét cuối cùng, mọi người cuối cùng cũng từ khe nứt tiến vào đường nước bên rìa thành phố, lúc này tất cả đều dính đầy bùn lầy đất đã, bộ dạng chật vật không chịu nổi. May mắn là kế hoạch của Sở Hiên chung quy vẫn là bước nọ tiếp bước kia, hắn không ngờ tìm được trong đường thoát nước quanh co khó thấy, một căn phòng hư hỏng quá nửa, theo như lời hắn nói thì đây cũng là chỗ nghỉ ngơi đã dự tính trước, nếu không mọi người cũng không thể suốt thời gian còn lại giữ thân thể dơ dáy, ở trong đường thoát nước ngửi mùi hôi thối được.



Lại thêm hơn một giờ, mọi người đều ở trong căn phòng nghỉ ngơi, rửa ráy qua thân thể, ăn chút thức ăn đơn giản, đến lúc này tất cả đều mơ màng ngủ thiếp đi. Từ khi họ tập kích hai tòa căn cứ, chưa nói chuyện luân phiên ác chiến, sau đó còn phải chạy chốn rồi chui xuống đất, lại cả đoạn được vô cùng khó khăn dưới lòng đất, đến giờ phút này tất cả đều trong tình trạng kiệt sức, mỗi người tùy ý tìm một khoảng đất trống để nguyên quần áo nằm xuống, chỉ sau mấy phút, trong phòng đã vang lên tiếng ngáy ầm ĩ.



Mọi người đều ngủ rất ngon lành, chờ đến khi tất cả lần lượt tỉnh dậy mới phát hiện không ngờ đã tới tối ngày thứ hai mươi, chỉ một lúc nữa là họ sẽ phải trở về Chủ Thần không gian, hơn nữa xem thời gian còn không tới mấy tiếng. Mọi người ăn uống qua loa một chút rồi tiếp tục theo đường thoát nước đi tới, dựa vào tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam nắm chắc phương hướng, đi khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, mọi người rút cuộc cũng tới ra khỏi đường thoát nước trong một con ngõ nhỏ, lúc này họ chỉ cách thời điểm trở lại Chủ Thần không gian hơn mười phút.



- Theo đường phía trước, ngã rẽ thứ hai chính là con ngõ chúng ta tới đây.



Chiêm Lam dùng tinh thần lực quét hình một chút rồi nói với mọi người.



Tất cả đều gật đầu, vẫn do Trịnh Xá cõng Zero đi trước, con đường này cùng lắm cũng chỉ khoảng hai phút, mọi người lẳng lặng đi tới, không lộ vẻ gì khẩn trương. Đến khi họ tiến vào trong ngã rẽ, Trịnh Xá lại vô ý quay đầu nhìn con đường, ở đó có một chiếc xe màu đen chạy qua, trên xe tựa hồ có hai cô gái xinh đẹp cùng hai người đàn ông, đúng rồi, còn có một cô bé đang dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, đáng tiếc hướng cô bé nhìn lại là cửa sổ bên kia, không thấy nhóm Trịnh Xá.



Trịnh Xá nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xe, khẽ mỉm cười tiếp đó quay đầu đi sâu vào trong ngõ.



- Chúng ta sẽ trở về...