Vô Hạn Khủng Bố
Chương 186 : Uruk-hai
Ngày đăng: 19:04 20/04/20
Mọi người thuận theo dòng nước tiến về phía trước, lòng sông càng lúc càng lúc càng rộng, lúc này họ đã từ chi lưu nhỏ trong rừng rậm tiến ra dòng chính. Phần lớn nhân vật trong phim vẫn còn vương vấn không quên nữ hoàng người Elf, cũng không thể trách họ, nữ hoàng Galadriel là một tinh thần lực khống chế giả rất mạnh, kể cả thành viên tiểu đội luân hồi hơi không chú ý một chút là cũng sẽ bị ảnh hưởng, bất quá trong tiểu đội đều có tinh thần lực khống chế giả bảo vệ, tính ra thì chỉ có các nhận vật trong phim là bị động tiếp nhận ảnh hưởng của nữ hoàng.
Ở trên thuyền mấy tiếng đồng hồ, mọi người đều đã ăn uống qua, lúc này hai bên bờ vẫn là những gốc cây xanh biếc, xa hơn nữa là núi cao trắng xóa như tuyết, nước sông xanh trong như bích ngọc, ở gần bờ còn phản chiếu tán lá xanh của cây cối. Cảnh tượng như vậy dù không dám nói là tiên cảnh nhưng so với trái đất trong thế giới hiện thực thì thật sự là cảnh đẹp khó kiếm, nhất thời đại bộ phận thành viên tiểu đội luân hồi đều nhìn ngắm đến xuất thần.
Một người đang nhìn những gốc cây hình thù kỳ lạ bên bờ sông, hắn đột nhiên hô lớn:
- Này, mọi người nhìn trên bờ kia, hình như ta thấy một đám người đang chạy tới.
Mọi người lập tức quay sang phía hắn chỉ, chỗ đó cây cối dày đặc, nhất thời không nhìn ra được phía sau cây rút cuộc là có thứ gì, chỉ có Aragorn vừa chèo vừa nói:
- Đừng kích động, đó là Uruk-hai... Bọn chúng đang truy đuổi chúng ta từ bên đó, vì thế chúng ta nhất định phải tới được thác Rauros trước khi bọn chúng đuổi đến nơi, ở đó chúng ta mới có thể được an toàn một chút.
Cứ như vậy, dọc đường đi, mọi người gần như lúc nào cũng mơ hồ thấy được tung tích của Uruk-hai, phải tới tối đêm sau khi liên tục vượt qua mấy đoạn sông quanh co, Uruk-hai muốn qua sông cũng cần chút thời gian, mọi người mới tới một khoảng đất trống bằng phẳng ven bờ hại trại.
- Mọi người chúng ta liên tục cảnh giới, cứ ba người một tổ, mỗi tổ gác một giờ, người hobbit không tính, như vậy sau khi chúng ta canh gác một giờ có thể được năm giờ, đến sáng ngày thứ hai sẽ xuất phát, lên thuyền có thể vừa chèo vừa luân phiên nghỉ ngơi, như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để bỏ rơi đám Uruk-hai.
Aragorn kéo một thanh củi đang cháy, nói.
Thành viên tiểu đội luân hồi từ nhiên là không có ý kiến gì, nhân vật trong phim cũng chắc chắn không có ý kiến, chỉ là trong lúc nghỉ ngơi xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, đó là Boromir đề nghị thay đổi hướng đi, hắn hy vọng hội bảo vệ nhẫn có thể tới Minas Tirith, một thành phố của Gondor, cũng là tiến trạm chống cự với Mordor, hắn nói đội ngũ có thể nghỉ ngơi tại đó, đến khi hồi phục sức lực sẽ xông một hơi tới thẳng Mordor
Nhưng Aragorn lại tuyên bố rõ ràng hắn từ chối đề nghị này, hai bên thiếu chút nữa là đánh nhau một trận, Aragorn thậm chí còn nói hắn không tính nhiệm Boromir.
Đương nhiên, đây chỉ là một tiết mục nhỏ sau đó là một đêm yên ổn, ngày thứ hai, khi mặt trời xuất hiện phía chân trời, hành trình xuối theo dòng dông lại tiếp tục, cứ như vậy trải qua mấy ngày, mọi người cứ sáng sớm khỏi hành, đến tối nghỉ ngơi, đến lúc này hai bên bờ sông đã không còn nhiều cây cối mà có thêm một số kiến trúc bằng đá tảng, địa hình cũng từ bình nguyên chuyển vào khe núi.
Ngày hôm đó con thuyền nhỏ theo dòng nước đi tới, hai bờ sông cũng dần dần chuyển từ khu lực nham thạch lồi lõm sang khe núi quanh co, lại qua mấy chục phút, Aragorn đột nhiên hô lớn:
- Mọi người xem, đó là tượng đá Argonath, quân vương trước kia của loài người, cũng là.. tổ tiên của ta!
Phía cuối khe núi xuất hiện hai bức tượng đá khổng lồ, không thể biết nói thế nào để hình dung nổi kỳ tích vĩ đại này, trong một thế giới gần giống thời trung cổ như Lord of the Rings lại có thể dùng hai đầu vách đá tạc thành hai bức tượng đá cao tới vài trăm mét, khiến người đứng trước chúng chỉ có thể cảm thấy mình quá nhỏ bé.
- Thật sự... Rất hùng vĩ!
Trịnh Xá lớn tiếng cảm thán, những thành viên còn lại trong tiểu đội luân hồi cùng nhân vật trong phim cũng đều có cảm xúc như vậy.
Khi đi qua hai bức tượng đá, độ cao của cả thuyền lẫn người không ngờ đến cả đầu ngón chân của tượng cũng không tới, hai bức điêu khắc khổng lồ chỉ có thể gọi là kỳ tích, giờ phút này đang xuất hiện trước mắt mọi người. Tất cả khi đi qua hai bức tượng, gần như ai cũng nín thở, từ từ nhìn lên, đến khi thuyền đã đi ra rất xa, mọi người vẫn còn ngoái đầu nhìn lại, cảnh tượng rung động như vậy phải tự bản thân trải nghiệm mới có thể hiểu được, dùng lời lẽ thật sự không cách nào hình dung nổi.
- Ngươi chết đi!
Nói đoạn, Triệu Anh Không bước tới hai bước, thanh kiếm Excalibur trong tay hung hăng chém xuống, choang một tiếng thanh thúy, trường kiếm giống như chặt đứt vật gì đó giữa không trung.
Hóa ra giữa thanh niên tóc dài cùng Triệu Anh Không, không ngờ lại có mấy sợi tơ kim loại mắt thường khó thấy, nếu Triệu Anh Không bất cẩn lao tới, mấy sợi tơ này đủ để cắt nàng thành mấy đọa, kiểu chết gần như giống hệt lần tử vong trước của Triệu Anh Không.
Thanh niên tóc dài cũng không chút tức giận nào, ngược lại, hắn không ngờ còn vui vẻ vỗ tay nói:
- Quá tuyệt vời, muội lại tiến bộ rồi, ta từ chỗ clone biết được hắn giết chết muội do muội còn một lần hồi sinh chưa sử dụng, mà cách chết cùng vẻ mỹ lệ của muội khi đó hắn cũng kể hết cho ta biết... Muội không biết chứ, mặc dù không được tận mắt chứng kiến vẻ mỹ lệ khi bị phá hủy đó nhưng chỉ cần nghĩ tới khoảnh khắc lúc muội chết, ta đã hưng phấn không tả nổi, cảnh tan vỡ đẹp đẽ...
- Triệu Chuế Không! Ngươi thật đáng chết!
Thanh niên tóc dài kia chính là Triệu Chuế Không, khi hắn nói chuyện, nửa thân dưới không ngờ bắt đầu từ từ cứng lại, giống như nghe được chuyện gì khiến hắn cực kỳ hưng phấn, còn Triệu Anh Không lúc này đã phẫn nộ đến hai mắt vằn đầy tia máu, nàng tự nhiên không chú ý tới thân dưới cứng ngắc của Triệu Anh Không, bất quá lần này nàng cũng không liều lĩnh xông tới mà hít một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi định chiến đấu với ta hôm nay sao?
Vẻ mặt Triệu Chuế Không lần này lại càng kinh ngạc, hắn ngây người một lúc rồi mới cười đáp;
- Không, muội vẫn còn khả năng phát triển, đặc biệt là biểu hiện của muội hôm nay càng khiến ta bất ngờ, phải biết rằng ta muốn đi thì muội chắc chắn không ngăn nổi vì thế đừng lãng phí chút lực lượng nào, dùng sức mạnh hoàn mỹ nhất để trợ giúp đồng đội của mình nhé, cứ quấn lấy ta như vậy sẽ chỉ khiến muội thất vọng thôi... Ta sẽ không giết muội ngay bây giờ, bởi vì khả năng trưởng thành của muội còn rất lớn, rất lớn, hơn nữa muội cũng không còn cơ hội sống lại nữa...
Triệu Anh Không nhìn thanh niên tóc dài trước mắt, nàng khẽ nói:
- Ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định... Vì bọn họ, vì tuổi thơ của ta, vì để chôn vùi quá khứ... Ta nhất định phải giết ngươi Triệu Chuế Không!
Thân thể Triệu Chuế Không vụt lóe lên xuất hiện bên cạnh Triệu Anh Không, hắn không ngờ chẳng thèm để ý đến hai tay nắm chặt chuôi kiếm đến mức trắng bệch của Triệu Anh Không, cứ như vậy vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng tiếp đó khom người khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng đang mím chặt, tới lúc khóe miệng Triệu Anh Không nghiến chặt đến chảy cả máu tươi hắn với lắc mình tới chỗ vách núi, tiếp đó mỉm cười nói:
- Phẫn nộ đi, căm hận đi, sống sót đi... Lúc này muội còn quá yếu ớt, Triệu Anh Không, chờ tới khi muội trưởng thành, lần sau gặp lại hãy để ta xem vẻ mỹ lệ khi tan vỡ đó nhé, tiểu biểu mội của ta....
Dứt lời hắn khẽ cười, quay mình nhảy xuống vách núi, cũng không để ý nơi này cách mặt nước tới hơn trăm mét, cứ bình thản gieo mình xuống.
Triệu Anh Không vẫn cắt chặt răng, cũng không tới xem phía dưới vách núi mà quay người trở lại chiến trường, dòng máu tươi bên khóe miệng vẫn không ngừng chảy ra, phảng phất như cả đôi môi đã nhuộm hồng, hợp với khuôn mặt đáng yêu của nàng, vẻ xinh đẹp càng thêm kinh tâm động phách....
"Ta còn quá yếu, mà hắn so với lần trước thì càng cường đại hơn... Mạnh lên! Ta nhất định phải mạnh hơn hắn!"