Vô Hạn Khủng Bố

Chương 196 : Xuất phát! Thủ đô Gondor, Minas Tirith

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Khi nhóm Trịnh Xá trở lại thủ đô Rohan thì đã qua hai ngày hai đêm, hành trình tới Isengard ngoài giết chết pháp sư áo trắng Saruman đã phát điên ra họ không có thu hoạch nào khác. Pháp sư áo trắng vốn uy thế vô cùng lại dễ dàng bị Bạo liệt tiễn ba mũi của Legolas cùng Phong chi tiễn của Trương Hằng giết chết, thân là pháp sư vậy mà đến cả vòng bảo vệ cũng không dựng lên, tinh thần là hoàn toàn điên loạn, lão chẳng hơn gì một ông già bình thường.



Nhưng không giống như trong kịch bản, sau khi Saruman chết, tháp pháp sư liền bắt đầu sụp đổ, theo như Gandalf nói thì tòa tháp này dựa vào ma pháp của Saruman chống đỡ mới có thể đứng thẳng, sau khi lão chết, tháp pháp sư cũng biến thành gạch vụn.



- Chỉ tiếc những thư trong tháp, theo như ông nói, những thứ một pháp sư cất chứa chắc chắn là vô cùng nhiều, tài sản của pháp sư hoàn toàn có thể gọi là phú khả địch quốc (*), trong đó không biết có bao nhiêu năng lượng thạch hoặc vật phẩm loại ma pháp truyền thuyết đây.



Trịnh Xá tiếc nuối nói với Gandalf.



Gandalf lại có chút xấu hổ, bởi vì ông nghĩ nhóm Trịnh Xá vốn không cần phải tham gia trận chiến đối mặt với Mordor, chỉ là lúc trước được ông ta nhờ cậy nên mới bị liên lụy, mà làm lính đánh thuê, rõ ràng giá trị số năng lượng thạch ông ta giao cho họ lúc trước là quá ít, bản thân ông cũng không thể so với pháp sư áo trắng như Saruman được, mới trở thành pháp sư áo trắng không lâu, tài sản cũng chẳng nhiều nhặn gì nên chỉ có thể nói:



- Sau khi trận chiến với Mordor kết thúc, ta sẽ tìm cách trả đủ thù lao cho các ngươi. Yên tâm đi, Trịnh Xá, đồng đội của ngươi sẽ không phải chết vô ích đâu.



Trịnh Xá thuận miệng đáp ứng, trong lòng hắn thì lại nghĩ đến chuyện sau này hoán đổi thời gian quay lại thế giới Lord of the Rings, nhất định phải tới Isengard đào bới, tháp pháp sư có thể đã sụp đổ nhưng những thứ trong tháp cũng sẽ không lập tức biến mất, vì thế mặc kệ thế nào, đều có một khoản tài phú lớn chôn ở đó.



Isengard tạm thời không còn gì đáng nói, mọi người trở về Edoras, tiếp đó đương nhiên là quân đội cùng dân chúng thỏa sức vui chơi, vốn một trận chiến diệt vong lại có thể thắng lợi khiến cho quân dân khắp Rohan đều mừng rỡ như điên. Lại thêm quốc vương Théoden đã khôi phục thần trí, thu nạp lại quân đội bị lưu đày trước kia, trong vòng một tuần ngắn ngủi cả Rohan đã có hơn bảy nghìn kỵ binh, cho dù trừ đi những người bị thương, bệnh tật cũng còn hơn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ, quân đội như vậy tại Middle Earth đã là một đội quân rất mạnh mẽ rồi, ít nhất cũng có sức uy hiếp tới đại quân Orc của Mordor.



- Nhưng tại sao chứ?



Quốc vương Thesoden quát lớn:



- Tại sao ta lại phải tới cứu viện Gondor, phải giúp đỡ những kẻ gọi là minh hữu nhưng không thèm tới cứu viện chúng ta, các ngươi nói cho ta nghe thử? Dựa vào cái gì mà muốn ta làm như vậy?



Mấy người Gandalf đều im lặng, có lẽ nhóm Trịnh Xá không hiểu được nhưng trong mắt người ở thế giới này, minh hữu chính là người phải có mặt vào thời điểm mấu chốt lúc lâm vào chiến tranh, khi đối phương đã vứt bỏ minh ước, không khinh bỉ cùng tuyệt giao đã là rất tốt rồi, còn muốn họ phải liều mạng chiến đấu nữa, làm gì có chuyện tốt như vậy? Quốc vương Théoden chẳng qua chỉ là đang sử dụng quyền lợi mà mình đáng phải có thôi.



Gandalf vẫn mềm mỏng nói:



- Nhưng sau khi Gondor bị hủy diệt, môi hở răng lạnh...



- Không!



Théoden nhìn chằm chằm vào Gandalf, nói:



- Tôn nghiêm lại càng quan trọng hơn! Nếu như Rohan chúng ta quên đi sự vô tình của Gondor, quên rằng bọn không hề tới cứu viện chúng ta, cứ như vậy nhắm mắt chạy tới! Rohan sẽ không còn một chút tôn nghiêm nào nữa, vì thế chúng ta tuyệt đối không cứu viện, trừ phi... Trừ phi Gondor đốt lên phong hỏa đài thời cổ đại, để chính miệng họ nói với Rohan, họ đã đến lúc sinh tử tồn vong, cần máu tươi của Rohan cứu giúp họ... Nếu không, kể cả Mordor có san bằng Gondor, Rohan cũng sẽ không phái đi một người một ngựa!



Đây là câu trả lời của Théoden, Gandalf bất đắc dĩ chỉ có thể quyết định tự mình sẽ tới Gondor trước, chuẩn bị thuyết phục quan nhiếp chính của Gondor, đốt phong hỏa đài thời cổ đại, chỉ có như vậy mới có thể kết hợp sức mạnh của loài người thành một khối. Mà đồng thời, ông cũng không để Aragorn đi cùng, do quan nhiếp chính vẫn đang điều khiển Gondor, nếu Aragorn liều lĩnh tới đó, kết quả sẽ rất khó dự đoán.



- Aragorn, ngươi nhất định phải đi một con đường khác tới Mordor, ở đó có lực lượng cuối cùng cũng là lực lượng mạnh mẽ nhất của Gondor, nắm lấy lực lượng ấy, đến lúc đó... Ngươi sẽ hiểu ý nghĩa của một vị vua thật sự.



Đây là lời Gandalf nói khi ra đi, tiếp đó ông ta mang theo Mery rời khỏi thủ đô Rohan... về phần tại sao lại phải mang Merry theo, thâm ý trong đó có lẽ chỉ mấy người Trịnh Xá đã hiểu rõ kịch bản phim mới có thể hiểu được.



"Chuẩn bị nếu quan nhiếp chính không đồng ý thì để Merry lẻn vào đốt phong hỏa đài phải không? Cái này cũng giống kịch bản gốc thôi..."



Do Trịnh Xá mô phỏng phương thức suy luận của Tiêu Hoành Luật, biết được tầm quan trọng của trận chiến tại Minas Tirith lần này, gần như hoàn toàn ảnh hưởng tới thế lực Trung Châu đội giành được sau này sẽ thế nào, vì thế hắn không thể không đi theo hai ngươi Gandalf, cùng tới Gondor.



- Chúng ta bây giờ phải chia ra, ta cùng Chiêm Lam tới Gondor trước, một là bảo vệ hai người Gandalf, hai là phải giúp trận chiến Minas Tirith thắng lợi, nhưng điều đó cũng không quan trọng, mấu chốt là phải dự phòng hai đội kia tập kích. Hiện tại ta đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, mặc dù không thể khống chế nhưng cũng rất mạnh, đi trước tới Gondor cũng có thể uy hiếp hai đội kia... Triệu Anh Không, Trương Hằng, Trình Khiếu, ba người các ngươi đi theo Aragorn, theo như kịch bản phim, Đội quân người chết uy lực vô cùng, cho dù thế nào cũng phải giúp hắn được bọn chúng thừa nhận, đương nhiên, tính mạng các ngươi vẫn là số một.



Trịnh Xá nhìn ba người trước mặt, nghiêm túc nói.



Trình Khiếu cười ha ha đáp:



- Yên tâm đi, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Anh Không muội muội.... Còn về Trương Hằng, ngươi chết đâu cũng được, ta không bảo vệ đàn ông....



Trịnh Xá lại xốc áo Trình Khiếu nói:



- Ta muốn các ngươi đều sống sót, không phải lại thấy ngươi một lần nữa cười cợt đứng chắn trước phụ nữ... Sống sót, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ, quan trọng hơn tất cả mọi chuyện... Sống sót, chúng ta cùng sống sót!



Trình Khiếu bất đắc dĩ gật đầu, đến khi Trịnh Xá buông tay ra, hắn mới lẩm bẩm áo mình sắp bị xé rách, bất quá có thể thấy được trong mắt hắn thoáng qua một tia cảm động, hồi hộp.



- Như vậy... Gặp lại ở Minas Tirith, để chúng ta cùng nhau sống sót!



Trịnh Xá kéo cương, khô lâu chiến mã nhảy dựng lên, tiếp theo tung vó chạy băng băng, Trịnh Xá cùng Chiêm Lam từ từ đi xa, bám sát con ngựa trắng của Gandalf, cùng tiến về phía Gondor.



Đường đến Gondor, với sức chạy của hai con ngựa có thể tới nơi trong vòng ba ngày, vì thế trên đường cả bốn người đều trầm mặc, chỉ đưa mắt nhìn về phía Gondor, hy vọng trước khi Mordor xuât binh có thể đốt lửa phong hỏa đài, như vậy kỵ binh Rohan mới có thể tập hợp trong thời gian ngắn nhất, tới chi viện Gondor.



Bốn người đi được khoảng hai ngày, Trịnh Xá đột nhiên giật giọng hỏi Gandalf:



- Gandalf, cái túi không gian của ông đang giữ bên người à? Hay là ở chỗ Legolas?



Gandalf đang điều khiển mã vương phi nước đại, nghe Trịnh Xá hỏi vậy, một lúc sau ông ta mới đinh thần lại, đáp:



- Ồ, là ở chỗ Legolas, hình như hắn quên trả lại túi cho ta, có vấn đề gì sao?



Trịnh Xá ngẩn người, bối rối đáp:



- Không, không có gì, có lẽ là ta quá lo lắng thôi...



Chiêm Lam ngồi trong lòng hắn chợt hỏi:



- Đã xảy ra chuyện gì sao? Anh nghĩ ra cái gì?



- À, có chút cảm giác, anh chung quy vẫn cảm thấy Sở Hiên không thể dễ dàng chết như thế, mặc dù đã nhận được thông báo trừ một điểm nhưng với trình độ trí tuệ như hắn, rất có thể lại là một lần tính kế khác, không chỉ tính kế tất cả chúng ta, biến chúng ta thành quân cờ, càng có khả năng là hắn tính kế cả bản thân mình trong đó... Không nhìn thấy thi thể hắn, liền có cảm giác tên này vẫn đang còn sống, cảm giác như vậy thật sự là...



Trịnh Xá cười khổ, kéo cương, đẩy cao tốc độ khô lâu chiến mã, nói tiếp:


Trương Hằng bước tới một bước, khi bàn chân hắn đã có một nửa rời khỏi vách núi thì hắn bước lên một bước nhỏ, vừa đủ từ chỗ sắp rơi xuống vực đến chỗ an toàn, cũng nhờ đó Triệu Anh Không đến kịp vỗ mạnh vào lưng, đẩy hắn bay ra mấy mét, đầu đập thẳng vào cầu thang.



Trương Hằng bị đập tỉnh cả người, mặc dù trên đầu sưng lên một cục tướng nhưng hắn vẫn lập tức bật dây, tiếp đó sững sờ nhìn xung quanh.



Vẫn là hang động tối đen, trên mặt đất đầy những bộ xương khô trắng bệch, xung quanh Trương Hằng còn có mấy người đang nhắm mắt, toàn thân run rẩy, chỉ có Aragorn là không gặp trạng thái này, hắn cầm thanh trường kiếm tỏa ánh sáng bạc, miệng không ngừng máy động, giống như đang nói chuyện với ai đó.



Một bên Gimli hai tay không ngừng làm động tác cụng li, nâng cốc đưa lên miệng, vừa như vậy vừa tiến về phía trước, một bên thì Legolas liên tục làm động tác bắn tên, vừa bắn vừa chạy lên trước, chỗ hai ngươi đi đến chính là vực sâu không đáy.



Trương Hằng cùng Triệu Anh Không đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời lao tới, mỗi người tóm lấy một người đẩy ra sau, hai người này cũng chung số phận với Trương Hằng, đầu sưng một cục lớn, vừa đứng lên Legolas lập tức thở hắt ra, nói:



- Thật là nguy hiểm, chúng ta đều bị tinh thần lực của người chết khống chế, họ khiến chuyện mà chúng ta dù chết cũng không muốn gặp hoặc chuyện chúng ta mong ước nhất hiện ra trước mắt, tiếp đó dụ dỗ người ta tự nhảy xuống vực... Thật nguy hiểm.



Trong lúc Legolas nói, Trương Hằng và Triệu Anh Không lại nhìn nhau, cùng hỏi:



- Trình Khiếu đâu?



Legolas có đôi mắt của người Elf, trong bóng tối có thể nhìn xa hơn người khác nhiều, hắn quay một vòng liền trông thấy Trình Khiếu đang đứng trong bóng tối, trước mặt hắn một bước cũng là vực thẳm. Chỉ thấy hắn do dự như muốn đưa tay vươn trới trước, nhưng tay đưa ra được một nửa thì lại rụt về, tiếp đó lại đưa chân bước tới, bước được nửa bước rồi lại rút về, mấy lần như vậy, cuối cùng hắn chợt thở dài một tiếng tỉnh táo lại, bộ dạng này khiến mọi người vô cùng tò mò.



Nhìn thấy Trình Khiếu bước tới, Trương Hằng lên tiếng trước:



- Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì vậy? Bộ dạng thật khiến người ta thấy kỳ lạ...



Trình Khiếu trương bộ mặt khóc lóc thê thảm ra đáp:



- Ta giống như chìm trong hương phấn, xung quanh đều là mỹ nữ mời gọi ta tiến tới. Ngươi không biết đâu, lúc đó có rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc bên cạnh ta, so với mấy cô nương Trung Quốc, thế giới đều đẹp hơn cả chục lần, đáng tiếc, đáng tiếc... So ra thì ta vẫn thích loại đồng nhan cự nhũ hơn, ta nói cho ngươi biết, Trương Hằng....



- Bốp!



Triệu Anh Không trực tiếp đá một phát vào lưng Trình Khiếu, sau đó quay người đi về phía Aragorn.



-.....Cứu mạng, Trương Hằng! Ta sắp ngã xuống rồi, mau lên, khối đá này đang lung lay....



"Cái này... Kẻ ngốc dù có tiến hóa đến thế nào đi nữa thì hình như vẫn là kẻ ngốc, tối đa cũng chỉ thành một kẻ ngốc hơi lợi hại một chút mà thôi..."



Khi mọi người tới bên cạnh Aragorn, dưới ánh sáng bạc từ thanh trường kiếm, họ mới thấy rõ xung quanh đều là u linh màu xanh đậm, vừa rồi mọi người không ngờ chính là từ trong đám u linh đi ra. Aragorn cũng không quay đầu lại, trực tiếp nói với tên u linh đứng gần nhất:



- Ta đã nói rồi, đồng đội của ta nhất định sẽ vượt qua được thử thách của ngươi! Bây giờ đến lượt ngươi phải trả lời câu hỏi của ta! Còn nhớ lời thề của các ngươi không? Còn muốn tìm một mảnh đất để yên nghỉ không? Trả lời ta!



Aragorn vung động trường kiếm trong tay, mỗi tên u linh nhìn thấy đều khẽ cúi đầu cung kính, khi hắn đi tới trước mặt tên u linh thủ lĩnh, tên này đột nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp trong hang, không thấy tên u linh nói gì khác mà theo tiếng cười hắn từ từ tiêu tan giữa không trung, cùng với hắn, tất cả đám u linh xung quanh cũng biến mất.



Aragorn lập tức nóng nẩy, hắn quay xung quanh quát lớn:



- Câu trả lời của các ngươi? Chẳng lẽ không muốn yên nghỉ sao? Nói cho ta biết, câu trả lời của các ngươi là thế nào?



Đúng lúc này trong hang bỗng vang lên âm thanh giống như hàng loạt hòn đá nhỏ đang lăn, chỗ mọi người đứng có thể đi tới bên bờ vực, mà phía trên bờ vực là một khối kiến trúc giống như cung điện. Khi âm thanh vang lên, cánh cổng cung điện liền mở rộng, từ bên trong vô số bộ xương khô giống như thủy triều tràn ra, không ngừng đổ xuống dọc theo vách núi, cứ theo tình hình này mọi người sẽ bị đống xương chon vùi trong hang, Aragorn lập tức không để ý tới đám u linh nữa, hắn hô lớn rồi chạy tới một hướng khác của hang.



Mọi người chạy theo Aragorn tới một thông đạo khác trong hang nhưng mới đi được vài bước đã bị loạt xương khô đầu tiên tràn ngập cả nửa người, vì thế họ không thể không liều mạng chạy tới trước, đến lúc xương khô đằng sau càng lúc càng nhiều thêm, mọi người cuối cùng cũng chạy vào được thông đạo trước khi bị chôn vùi hoàn toàn trong hang. Họ chạy dọc theo thông đạo không lâu liền thoát ra khỏi hang, đập vào mắt là một cong sông chảy men theo triền núi, họ không ngờ đã xuyên qua cả dãy núi này.



Trên sông còn có hơn mười chiến thuyền màu đen to lớn đang đậu, bên bờ sông là một thôn làng nhỏ còn đang bốc cháy, một chiếc tàu đỗ gần thôn làng, một số người đang liên tục vận chuyển đồ vật lên tàu.



Từ lúc thoát ra khỏi hang, Aragorn liền ngồi bệt xuống đất, có thể thấy hắn vô cùng mệt mỏi, giống như đã suy sụp chỉ trong nháy mắt, mắt thấy đội thuyền trước mặt hẳn là một trong những thế lực của Mordor, mắt thấy Mordor càng ngày càng mạnh còn viện quân hắn phải đoạt được lại gặp chuyện ngoài ý muốn, cảm thụ như vậy thật khiến người ta tâm tình uể oải.



Ba người Trung Châu đội thì chẳng có cảm nhận gì đắc biệt, họ tự nhiên là biết kịch bản tiếp theo là gì, đang lúc tất cả trầm mặc không nói thì một luồng gió lạnh thổi qua, tên thủ linh u linh cuồng tiếu lúc trước đột nhiên từ trong vách đá chui ra, âm lãnh nói:



- Chúng ta theo ngươi chiến đấu! Hậu duệ cuối cùng của Gondor!



Aragorn sững sờ, đến khi Gimli lớn tiếng hoan hô hắn mới chống trường kiếm đứng dậy, đồng thời chỉ vào mấy chiếc thuyền lớn trên sông, quát:



- Trận chiến đầu tiên... Tiêu diệt đám hải tặc này!



Viên thủ lĩnh u linh rít lên một tiếng, dẫn đầu lao xuống mặt sông, phía sau lưng mấy nghìn tên u linh xanh biếc lập tức chạy theo, đám u linh vô hình vô chất, hoàn toàn không bị trọng lực trói buộc, cứ như vậy từ trên vách núi lao xuống, tiếp đó một mảng xanh đậm bao phủ hoàn toàn mấy con thuyền đen...



Lúc này, Minas Tirith đã bị hơn một trăm nghìn quân ấp sát, giống như một đàn châu chấu dễ dàng phá hủy mấy trạm gác đằng trước của Gondor, khi bại binh lui về đến Minas Tirith báo tin, quan nhiếp chính không ngờ lại phái con hắn là Faramir chỉ huy số kỵ binh còn lại ra ngoài chiến đấu chứ không dựa vào tường thành phòng ngự.



Faramir là em trai Boromir, khi anh trai hắn đang dưỡng thương tại Rohan thì hắn ở Gondor gặp liên tiếp thất bại, hơn thế nữa cách đây không lâu hắn còn bỏ qua cho tiểu đội của Frodo đi tới Mordor, cũng vì vậy mà khi chiếc nhẫn một lần nữa rơi vào tay Sauron thì hắn thậm chí nghĩ rằng chính mình đã dâng chiếc nhẫn cho Chúa tể Bóng tối.



- Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng chúng ta không thể khống chế đội quân này, hiện tại chỉ huy cao nhất của họ vẫn là quan nhiếp chính.



Trịnh Xá bất đắc dĩ nhìn Gandalf nói, hơn nữa nhóm kỵ binh này trong mắt hắn mà nói, dù về trang bị thì mạnh hơn Rohan rất nhiều nhưng dù là tố chất hay huấn luyện, sĩ khí đều thua kém Rohan một bậc, kể cả có tổn thất đội quân này thì đối với cuộc chiến Gondor mà nói cơ bản không có ảnh hưởng quá lớn.



Nhóm quân này tổng cộng hơn một nghìn người, nhưng họ lại phải nghe lệnh tấn công đội quân hơn một trăm nghìn người, đây là mệnh lệnh của quan nhiếp chính, dù rất bất đắc dĩ nhưng quan nhiếp chính lại là kẻ nắm quyền khống chế tối cao, họ không thể không tiến hành đợt tấn công này, dù đây là hành động tự sát...



Trịnh Xá cùng Chiêm Lam đều không làm gì cả, chỉ có Gandalf liên tục mấy lần tới gặp qua nhiếp chính, hy vọng hắn thay đổi chủ ý, nhưng tên điên này rõ ràng là đã vô cùng điên cuồng, không hề lắng nghe ý kiến của người khác chút nào, chỉ hùng hục ngồi ăn thức ăn.



Quả nhiên hơn một giờ sau, chỉ còn ba binh sỹ còn sống trở về, kể cả Faramir theo kịch bản phim vốn có thể sống sót cũng đã chết, dù sao thì số lượng quân đội Mordor so với phim gốc cũng đông hơn quá nhiều, một trăm nghìn người, một trận mưa tên hạ xuống, là Faramir cũng chắc chắn phải chết.



Gandalf cùng Trịnh Xá đều thở dài, hơn nữa theo hình ảnh quét hình Chiêm Lam truyền tới ý thức Trịnh Xá, cách Minas Tirith không xa đã có hàng đàn Orc, Uruk-hai đông nghìn nghịt, cả đám Troll to lớn cao mấy mét, tất cả tụ thành một đội quân tiến về nơi này, hơn nữa chúng không giống như Uruk-hai của Isengard dùng tay chân công thành... Chúng có rất nhiều máy bắn đá, thang leo thành, xe phá cổng, đây là một đội quân khổng lồ trang bị đầy đủ, toàn diện...



-....Chiến tranh bắt đầu rồi.



Trịnh Xá đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường đội quân đông đảo, do số lượng đông hơn trong phim nhiều nên từ chỗ cao trên thành nhìn xa xa vẫn chỉ thấy đại quân trải dài khắp đồi núi, giống như không có giới hạn.



- Bây giờ chờ viện quân của chúng ta xuất hiện thôi, xem xem có mấy nhóm viện quân...