Vô Hạn Khủng Bố

Chương 222 : Trương Hằng gục ngã

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Phân phối nhiệm vụ xong cho mọi người trong đội, cơ bản ngoài Sở Hiên, Trương Hằng, Triệu Anh Không ra, những thành viên còn lại đều cố thủ trong khách sạn, tất cả ở trong một phòng. Trong phòng này bày đầy bùa hộ thân Trịnh Xá lấy từ trong Nạp giới ra, bất kì sinh vật quỷ quái linh dị nào tới gần hoặc tính mạng mọi người gặp nguy hiểm, bùa hộ thân sẽ lập tức bốc cháy, mặc dù không biết ở đây nó có hữu dụng không.



Mặt khác, Trương Hằng cùng Triệu Anh Không cơ bản là làm hộ vệ cho Sở Hiên, cùng Sở Hiên đến phòng môi giới trong thị trấn, xem xem có nhà ở đăng bán không hoặc là phòng cho thuê đủ cho mười bốn người cùng ở cũng được, dù sao thì thứ họ không thiếu nhất chính là tiền, mấy triệu USD tùy tiện chọn mua một căn nhà hoàn toàn không có vấn đề gì.



Ba người đi ra khỏi khách sạn, ở bên ngoài ánh mặt trời chói trạng, trên đường phố người đi lại rất nhiều khiến cho nơi đây thoạt nhìn chẳng giống một thị trấn nhỏ mà như là một ngã tư tấp nập tại một số thành phố. Nhìn những người đi lại trên phố, đứng ở đây căn bản không có chút cảm giác âm u nào, vì thế ba người ra khỏi khách sạn, Trương Hằng lập tức thở ra một hơi nói:



- Quả nhiên chỗ đông người vẫn dễ chịu hơn, trong nhà nghỉ luôn cảm thấy âm trầm hết sức, giống như tùy lúc có thể có một bàn tay từ phía sau thò ra tấn công… Triệu Anh Không, ngươi có cảm giác như vậy không?



Triệu Anh Không cũng chẳng thèm nhìn hắn, chỉ thuận miệng đáp:



- Ta lúc nào cũng chuẩn bị có người đánh lén phía sau... Thích khách am hiểu nhất là đánh lén, mà sợ hãi nhất cũng là đánh lén...



Trương Hằng cười khổ nói:



- Coi như ta chưa hỏi... Sở Hiên thì sao?



Sở Hiên ừm một tiếng rồi cũng chẳng nói gì, yên lặng đi vào trong đám người, Triệu Anh Không nhíu mày theo sát phía sau.



"...Đúng là ta quá lắm mồm. Một thích khách tính cách lạnh lùng, một kẻ thì đến cả tính cách cũng chẳng có... Cứ ngậm miệng lại là hơn."



Trưong Hằng thoáng cười khổ, hắn vốn chỉ muốn nói chuyện để giảm bớt cảm giác căng thẳng giữa mọi người mà thôi. Khó khăn lắm mới tới được chỗ đông người, hắn không hy vọng ba người lại tiếp tục duy trì loại áp lực âm trầm như trong khách sạn. Vốn loạt phim A Nightmare on Elm street này đã khiến người ta sợ hãi rồi, những gì Tiêu Hoành Luật nói hôm nay càng khiến tâm lý mọi người căng như dây đàn, chỉ cảm thấy tùy lúc có thể mất mạng, điều này càng khiến Trương Hằng lo lắng, sợ hãi. Phải biết rằng tố chất thân thể của hắn kỳ thật không phải quá cao, một thân chiến lực đều dựa vào cung tên trong tay, nếu như nơi đây là trong giấc mơ thì hắn thật sự không nắm chắc cung tên có thể sử dụng được không.



"Nhưng phải làm thế nào bây giờ? A Nightmare on Elm street, tên ác ma Freddy kia đeo một chiếc găng tay có lưỡi dao, nếu như ta rơi vào thế giới trong mơ tuyệt cảnh nhất định sẽ bị hành hạ thê thảm, toàn thân bị cắt xẻ, máu cũng chảy ra..."



Nghĩ đến đây, thân thể Trương Hằng đã không ngăn được run rẩy, bất quá trong lòng vẫn có một tia kiên nghị, giúp hắn vẫn vững bước theo sau hai người Sở Hiên. Sau khi trải qua rèn luyện của Đội quân người chết mê hoặc trong Lord of the Rings, tâm trí hắn so với trước đã kiên cường hơn nhiều, mặc dù vẫn chưa thể hoàn toàn khắc phục ký ức lúc nhỏ nhưng so với trước đã có tiến bộ rất lớn rồi.



- Có điều, tại sao lại nhiều ngươi như vậy chứ?



Trịnh Xá gãi gãi đầu nói.



Đúng như hắn dự liệu, hai người Sở Hiên đi trước căn bản không hề đáp lời, khiến hắn cứ tự hỏi tự đáp. Nhưng sau khi hắn cẩn thận nhìn mấy lần, liền đột nhiên phát hiện hai người trước mắt đã không còn thấy đâu nữa, trong đám đông chen chúc trên đường, hắn không ngờ đã mất dấu Sở Hiên và Triệu Anh Không? Chuyện này đúng là hoang đường, với lực cảm giác cùng tốc độ của hắn vậy mà lại có thể mất dấu người đi trước mình có vài bước?



Trương Hằng vừa tức vừa buồn cười, hắn vội vàng chạy lên trước mấy bước. Không phát hiện tung tích hai người Sở Hiên, tâm lý hắn cũng lập tức trở nên nôn nóng, dưới chân dùng sức giậm mạnh, nhảy vọt lên cao gần hai mét, nhìn ra xung quanh, tìm kiếm bóng dáng hai người Sở Hiên trong đám đông.



- Sở Hiên, Triệu Anh Không, các ngươi...



Trương Hằng nhảy lên vừa nhìn vừa hô, nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì bỗng thấy ở cách đó không xa, một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đi vào trong một ngã rẽ. Trương Hằng hoàn toàn sững sờ, không biết tại sao, thời khắc này hắn cơ hồ quên hết nhắc nhở của Tiêu Hoành Luật, chạy về phía ngã rẽ, không để ý tới chuyện gì hết chạy thẳng vào trong đó... Trong khoảnh khắc vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy bóng dáng cô gái mà mình yêu thương nhất, hắn nhìn thấy Minh Yên Vi bước vào trong ngã rẽ!



Sau khi Trương Hằng lao vào trong ngã rẽ, trong đầu chợt lạnh toát, đột ngột nhớ lại những gì Tiêu Hoành Luật từng nói. Bấy giờ hắn mới phát hiện, trước mặt mình đâu phải ngõ nhỏ gì, rõ ràng là một con đường quốc lộ cực kỳ rộng rãi, hơn nữa sắc trời đen kịt, không phải buổi trưa ánh mặt trời chói chang. Khi Trương Hằng nhìn lại phía sau, không còn lối tiến vào ngã rẽ như trước nữa mà cũng là đường quốc lộ kéo dài.
Trịnh Xá hít sâu một hơi, quay lại nhìn những người bên cạnh, những người này đều ở cùng hắn cả ngày, tự nhiên là không thấy họ bị ác ma nào khống chế, vậy thì chắc là họ có thể nhớ được Trương Hằng? Chỉ cần hỏi bọn họ là được.



- Trương Hằng? Không, Trung Châu đội chúng ta không có ai là Trương Hằng cả. Trung Châu đội vốn chỉ có mười người, cộng thêm ba tân nhân nên tổng cộng có mười ba người.



Zero, Bá Vương, Vương Hiệp đều nói như vậy.



Trịnh Xá lập tức không còn biết nói gì nữa, hắn lại hỏi mấy người khác nhưng đều nhận được cùng một đáp án, đó là Trung Châu đội chưa từng có thành viên nào tên là Trương Hằng. Hoặc là hắn đã phát điên, trí nhớ xảy ra vấn đề, hoặc là tất cả thành viên còn lại trong đội đều điên rồi, trí nhớ của bọn họ đều có vấn đề.



"...Đến cả Trương Hằng cũng đã biến mất, vũ khí ma pháp truyền thuyết của hắn không thể đối phó được với Freddy sao? Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Hắn làm thế nào đem Trương Hằng đi được? Trương Hằng đã chết rồi phải không? Tại sao tất cả mọi người đều quên mất Trương Hằng?"



Trịnh Xá uể oải ngồi phịc xuống đất, trong lòng cảm thấy càng lúc càng không xong. Nếu nói hắn còn e ngại người nào thì chỉ có thể Phục Chế Thể, còn những kẻ khác hắn đều không sợ hãi liều mạng giáo chiến, tin rằng với thực lực của hắn cũng tuyệt đối không thua kém ai. Chỉ có những chuyện không thể giải thích được, chỉ có những điều không ai biết mới khiến người ta sợ hãi, bởi vì ngươi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì ngươi không thể hiểu nổi mọi chuyện, đó mới là điều đáng sợ hơn bất kỳ kẻ địch nào.



Lúc này Trịnh Xá đang phải đối mặt với một điều bí ẩn, thành viên đoàn đội cứ từng người biến mất, nhưng những người còn lại thì lại đánh mất ký ức về những người đó. Cứ như vậy, từng người biến mất, áp lực tâm lý trong lòng hắn càng ngày càng lớn, giống như giây tiếp theo hăn sẽ biến mất, cho dù là hắn không biến mất thì thành viên đội hắn đều là người đã chết qua một lần, không thể hồi sinh được nữa, bọn họ biến mất có nghĩa là tử vong vĩnh viễn. Những đồng đội từng cùng kề vai chiến đấu cứ đột ngột biến mất như vậy, càng đáng sợ hơn là họ còn bị chiến hữu của mình lãng quên... Điều bí ẩn này thật quá kinh khủng!



Trịnh Xá dẫn cả đội rời khỏi khách sạn, lúc này đã là gần hoàng hôn, mọi người đều cẩn thận đi sát vào nhau. Do Trịnh Xá kiên trì nhận định có người tên là Trương Hằng, thời điểm hắn biến mất hẳn là khi đi theo hai người Sở Hiên, vì thế lúc này hắn yêu cầu thành viên trong đội phải đi thật gần nhau, xảy ra bất kỳ chuyện gì đều phải lập tức kêu lên cho những người còn lại biết, chỉ có như vậy mới tránh được việc lại có thành viên khác trong đội biến mất. Trịnh Xá không muốn phải nhìn thấy ai biến mất nữa, cảm giác vô thanh vô tức đột nhiêu thiếu mất một đội, những người xung quanh đồng thời quên mất hắn... Cảm giác này thật sự hết sức không ổn.



- Là căn nhà nào phải không?



Trịnh Xá nhìn biệt thự nhỏ trước mặt, hỏi.



Triệu Anh Không gật đầu đáp:



- Chính là nó, ta cùng Sở Hiên đặc biệt xem qua một vòng rồi mới về, cho nên mới về muộn như vậy. Phòng khách tầng một biệt thự này rất lớn, đủ cho mười ba người chúng ta cùng ở, phía trên còn ba tầng nữa, nếu không muốn nghỉ lại đại sảnh thì ở trên tầng trên cũng hoàn toàn đủ.



Trịnh Xá gật đầu đi vào trong, mười hai người kia lập tức theo sau hắn. Trên đường đi không có chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng khiến Trịnh Xá an tâm hơn đôi chút, chỉ là sắc trời đã dần tối, mặc dù biết rõ ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết nhưng ở dưới ánh mặt trời sáng sủa vẫn khiến người ta yên tâm hơn một ít. Khi màn đêm phủ xuống, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng đi vào phòng có ánh sáng, đó đã trở thành tiềm thức của con người.



- Oa!



Hai thiếu nữ tân nhân đều ồ lên kinh ngạc, biệt thự này bên ngoài nhìn có vẻ bình thường nhưng bên trong lại có một phòng khách rất lớn, ngoài ra đồ đạc trang trí cũng cực kỳ sang trọng, tuyệt đối không thua kém những căn nhà giàu có trong điện ảnh. Hai cô gái này rõ ràng là rất thích căn biệt thự xa hoa nhưng cũng không kém phần trang nhã này.



Rất nhanh chóng, hai người đã chạy tới chô Triệu Anh Không hỏi xem thuê căn nhà này hết bao nhiêu USD, không đợi Triệu Anh Không kịp trả lời, Trịnh Xá đã quát bảo ngưng lại.



- Các ngươi tốt xấu gì cũng là thành viên tiểu đội luân hồi, tiền bạc đối với chúng ta gần như là vô dụng. Muốn vàng? Bạch kim? Kim cương? Những thứ này trong Chủ Thần không gian đều có thể hoán đổi bằng rất ít điểm thưởng. Chỉ cần các ngươi có thể từ Chủ Thần không gian trở về thế giới hiện thực, vậy các ngươi có thể trở thành siêu nhân không gì không làm được, thậm chí là thần, còn cần quan tâm chút tài phú cỏn còn này ư?



Trịnh Xá quát hai cô gái đang líu lo không ngớt xong, bấy giờ mới chăm cú sắp xếp thành viên đoàn đội. Ngoài bùa hộ thân, cùng dẫn hồn hương đều được lấy ra, vũ khí của mỗi người phải đặt ở vị trí tiện lấy, mỗi người đều phải ở trong đại sảnh, muốn lấy vũ khí cũng phải có hai người cùng đi một lúc, Trịnh Xá còn lấy cả tám lá cờ đâu suất bát quái lô ra.



"Tới đi! Ác ma Freddy! Chỉ cần ngươi dám chui ra, ta dám tiêu diệt ngươi!"