Vô Hạn Khủng Bố

Chương 224 : Căn phòng bốc cháy Đứa bé khóc

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Mọi người đã ở trong biệt thự được mười ngày, trong thời gian này cũng không có chuyện gì xảy ra, sau đó mấy cô gái vì chút chuyện riêng mà tìm một số phòng trên tầng hai, thỉnh thoảng họp lại ngủ chung còn những ngày bình thường thì vẫn theo mệnh lệnh của Trịnh Xá, tất cả ở lại phòng khách, nên sau mười ngày, tất cả đều có chút mất kiên nhẫn.



Đến tối ngày hôm đó, Trịnh Xá cũng có chút bất đắc dĩ nói với những người còn lại:



- Biết rồi, biết rồi, mười ngày không tắm rửa, cả người vừa chua vừa hôi, chẳng trách mấy cô gái nhìn thấy bọn ta đều phải bịt mũi...



Bá Vương lại rất tùy tiện, khoát tay nói:



- Không sao cả, trước kia khi chiến đấu căng thẳng, đừng nói là mười ngày không tắm, nửa tháng không không rửa mặt cũng có. Ta cảm thấy yên ổn vượt qua mười ngày thế này còn quan trọng hơn tất cả những chuyện khác.



- Mặc dù nói như vậy...



Trịnh Xá chỉ biết lắc đầu đáp:



- Cả người nhớp nháp thế này vẫn rất khó chịu... Được rồi, không phải nói nhiều nữa, phòng tắm lớn trên tầng ba đủ để chín người chúng ta cùng vào một lúc, sau khi ăn cơm xong sẽ đi tắm, mọi người có ý kiến gì không?



Bá Vương vẫn có vẻ thờ ơ, Zero thì nghiêm túc gật đầu, những người còn lại thì đều gật đầu lia lịa, chỉ có Sở Hiên cầm một cuốn sách yên lặng ngồi đó, tay hắn còn cầm một thanh chocolate, vừa ăn vừa đọc, tựa hồ không nghe thấy người khác nói gì.



Trịnh Xá thở dài, ngoài lúc mới tiến vào thế giới phim kinh dị này, Sở Hiên không hề nói cho hắn một ý kiến hay bố cục nào, nhưng sau có thể khẳng định đây không phải là một kế hoạch khác của Sở Hiên chứ? Không biết chừng đây là dấu hiện Sở Hiên đã bắt đầu bày bố, việc hắn cần làm là trợ giúp Sở Hiên hoàn thành bố cục đó, cho đến khi nào hoàn thành thế giới phim kinh dị này mới thôi.



- Ai... Những ngày này, bao giờ mới chấm dứt đây?



Trịnh Xá khẽ lắc đầu, nhìn con đường tối đen ngoài cửa sổ, thở dài nói.



Không cần biết thế nào, sau mười ngày mới được tắm rửa, mọi người đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiêu Hoành Luật còn biểu hiện như một đứa trẻ, nhảy ùm xuống bể tắm lớn, liên tục nghịch nước. Dù sao thì phòng tắm cũng cực kỳ lớn, chiếm diện tích bằng ba bốn căn phòng bình thường, mặc dù không biết tại sao lại đặt trên tầng ba nhưng rõ ràng là được chủ nhân cũ dày công bố trí, có bể phun, có phòng xông hơi, có bồn massage, cùng một bể tắm rất lớn, như thế tắm rửa hoàn toàn là một kiểu hưởng thụ.



- Mọi người cố gắng kiên trì, đã qua mười một ngày rồi, chúng ta chỉ cần vượt qua mười chín ngày nữa là có thể hoàn thành mục tiêu.



Trịnh Xá nhân lúc vui vẻ nói với những người còn lại, hắn cũng vừa nói vừa gội đầu, nhìn bộ dạng cũng có vẻ rất hài lòng với chỗ tắm rửa này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Tiêu Hoành Luật đột nhiên bơi tới cạnh hắn, hỏi:



- Mười ngày này ngươi có cảm thấy chuyện gì không thích hợp không?



Trịnh Xá đang dội nước xuống đầu, hắn quay lại tò mò hỏi:



- Sao lại hỏi như vậy? Xảy ra chuyện gì khác thường sao?




Trịnh Xá đã gấp đến độ không còn biết phải nói gì nữa, tình huống trước mắt rất rõ ràng, mỗi một thành viên biến mất, sự tồn tại của người đó sẽ bị các thành viên còn lại quên lãng. Cho dù hắn là người duy nhất có thể nhớ được những thành viên này thì theo thời gian trôi đi, hắn cũng từ từ quên mất bọn họ... Một cảm giác sợ hãi, bất lực lập tức len lỏi lào trong tim hắn.



"Tỉnh táo! Tỉnh táo lại, cô gái kia xem ra ta đã hoàn toàn quên mất, những người còn nhớ có Trương Hằng, Tiêu Hoành Luật, vốn Trung Châu đội có tổng cộng mười lăm người, hiện tại chỉ còn mười hai người... Không được, nhất định phải lấy giấy ghi lại tên Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật, ngàn vạn lần không được quên tên cùng sự tồn tại của họ! Nếu như những gì Tiêu Hoành Luật nói là đúng, một khi bị tất cả mọi người quên lãng thì sẽ chết... Ít nhất họ ngàn vạn làn không được chết!"



Trịnh Xá nghĩ là làm, hắn cũng không giải trừ cơ nhân tỏa tầng thứ ba mà trực tiếp đẩy cửa phòng tắm lao vào phòng thay đồi, lấy khăn lau khô thân thể, đang định mặc quần áo trở lại đại sảnh thì đột nhiên hắn như thoáng ngửi thấy mùi nhựa cháy khét. Lúc này Trịnh Xá vẫn ở trong trạng thái mở cơ nhân tỏa nên hắn lập tức cẩn thận đánh giá mùi khét này, đồng thời chậm rãi tiến về phía tỏa ra. Nơi phát ra mùi khét chính là cửa phòng tắm, Trịnh Xá kỳ quái mở cửa ra nhưng chỉ thấy bên trong đúng là nơi hắn vừa tắm, lúc này bên trong còn có mấy người Sở Hiên, Zero, nhìn qua không hề có gì khác thường.



"Là ta nhầm sao? Nhưng mùi này bốc lên quá đột ngột... Hoặc đây là mùi do ác ma Freddy tạo ra?"



Do trong kịch bản phim A Nightmare on Elm street, ác ma Freddy bị chết cháy nên mùi khét giống như có thứ gì bị đốt này rất có thể là dấu hiệu Freddy xuất hiện tại thế giới trong mơ an toàn.



- Vậy sao? Ác ma Freddy, mục tiếp tiếp theo của ngươi là ta à... Như vậy cũng tốt, chỉ cần giết chết ta là những thành viên còn lại trong đội tự nhiên là không thể nhớ được ta cùng hai người Trương Hằng, như vậy mấy người bọn ta chắc chắn sẽ bị quên lãng... Tới đi! Tới giết ta đi! Ta ở đây, ngươi có gan thì xuất hiện trước mặt ta, giết ta đi!



Trịnh Xá khẽ gầm lên phẫn nộ. So với cảm giác không thể nhìn thấy gì, không thể chạm được gì, chỉ có thể chứng kiến thành viên cứ từng người từng người biến mất, còn những người khác thì lại lãng quên họ, cảm giác bất lực, mơ hồ, hắn thật sự không sợ gì tên ác ma kia, không sợ gì mặt đối mặt liều chết giao chiến. Thứ kinh khủng nhất là thứ không biết, chứ không phải kẻ địch có thể nhìn thấy!



Cái gì sẽ tới thì không thể tránh được, Trịnh Xá cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, hắn mặc quần áo xong lập tức chạy xuống tầng một, ở đó chỉ có bôn cô gái đang ngạc nhiên nhìn hắn. Trịnh Xá cũng không nói nhiều, tìm một tờ giấy cùng một cây bút đi tới cạnh bàn, tiếp đó viết tên Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật xuống. Viết xong tên hai người, Trịnh Xá nghĩ ngợi một lúc rồi tiếp tục viết luôn cả tên mười hai người trong đội lúc này, thậm chí cả tên hắn cũng ở đó.



Khi Trịnh Xá viết những thứ này, cả bốn cô gái đều tò mò bước tới, Chiêm Lam kỳ quái hỏi:



- Đây là thứ gì? Còn cả Trương Hằng và Tiêu Hoành Luật là ai?



- Thành viên của Trung Châu đội.



Trịnh Xá nói vẻ khẳng định:



- Đây đều là thành viên Trung Châu đội chúng ta, hai người này đã biến mất, còn lại mười hai người... Cho dù thế nào đi nữa cũng không được quên mất bọn họ, đến cả những người đã biến mất cũng không thể quên, ta xin các ngươi đấy.



Bốn cô gái cũng không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ quả thật đã mất đi ký ức về Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật, nhưng thấy Trịnh Xá nói vẻ chăm chú và trịnh trọng như vậy, bốn người cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.



Khi những người còn lại từ phòng tắm trên tầng ba xuống, Trịnh Xá cũng yêu cầu họ viết tên mình, mỗi người đều ký vào cạnh chỗ ghi tên mình. Sau khi xong xuôi, Trịnh Xá mói nói với những người xung quanh:



- Đây là tất cả thành viên của Trung Châu đội chúng ta. Mọi người nhất định phải nhớ thật kỹ, cho dù trong chúng ta chỉ còn lại một người sống sót trở về thì cũng nhất định phải nhớ được tất cả những cái tên này, nhất định!



Tất cả mọi người yên lặng nhìn Trịnh Xá, mặc dù họ thật sự không còn nhớ Trương Hằng cùng Tiêu Hoành Luật nhưng thấy Trịnh Xá nghiêm túc như vậy, trong lòng họ cũng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ đúng là có hai người như vậy tồn tại? Chẳng lẽ họ thật sự đã quên lãng thành viên từng có trong đội mình?



"Còn mười chín ngày nữa, chúng ta còn mười hai người... Cũng không biết trong chúng ta được mấy người có thể sống sót trở về Chủ Thần không gian đây?"