Vô Hạn Khủng Bố

Chương 226 : Bộ phim không có lời giải

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Chiêm Lam chỉ cảm thấy như đến cả linh hồn cũng đông cứng lại, nàng căn bản không dám quay người ra sau, không phải vì sợ chuyện gì quỷ quái mà là vì giọng nói đó khiến nàng không dám quay lại...



- Là, là anh ư?



Cả tiếng của Chiêm Lam cũng bắt đầu run rẩy, nàng đứng đó không dám cử động, dù chỉ là một chút, mặc cho luồng hơi ấm từ phía sau từ từ tiến đến, thậm chí cả quét hình tinh thần lực cũng không dám sử dụng... Chỉ riêng giọng nói đó đã khiến nàng gần như sụp đổ.



- Là anh, mà cũng không phải là anh... Sức mạnh của ác ma Freddy khiến anh xuất hiện một lần nữa, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi... Cũng chỉ vỏn vẹn có thể ôm em được một lần...



Một bóng đen từ phía sau ôm lấy Chiêm Lam, cảm giác ấm áp lập tức bao trùm lấy cô gái đang rơi lệ, cảm giác ấm áp đó cơ hồ đã biến mất khỏi ký ức của nàng, nhưng tận sâu trong linh hồn... Nàng chưa bao giờ quên hơi ấm ấy!



Chiêm Lam vừa khóc vừa yên lặng cảm nhận sự ấm áp, mặc dù nàng biết anh ấy đã mất lâu rồi, cho dù không chết thì cũng không thể xuất hiện tại thế giới trong mơ, vì thế anh ấy chỉ có thể là một ảo giác, chỉ có thể là ảo giác mà Freddy tạo ra, nhưng sao ảo giác này lại chân thật đến thế... Dù là ảo giác cũng được, hãy để nàng cảm nhận một lần đi, dù chỉ vỏn vẹn một lần thôi cũng được...



Bóng đen đó nhẹ nhàng ôm lấy Chiêm Lam từ phía sau, nhưng những gì hắn nói lại hoàn toàn không ôn nhu như hành động.



- Cô phản bội tôi phải không? Cô yêu người khác đúng không? Cô đã không còn là cô gái ngoan ngoãn đính hôn với tôi... Cô đã phản bội!



Chiêm Lam cúi đầu khóc, nàng chỉ cảm thấy nội tâm từng chút từng chút một tan rã, giống như có thứ gì đó rất quan trọng trong lòng đã vỡ nát, nàng căn răng, thấp giọng nói:



- Không cần như vậy... Freddy, không cần phải như vậy, giết chết ta cũng được, không cần... Không cần phải đùa bỡn tâm trí người khác như vậy!



Bóng đen kia tiếp tục ôm lấy nàng, nhưng trọng miệng vẫn không ngừng phun ra những lời ác độc, không hề tương xứng với sự nhẹ nhàng, ấm áp kia.



- Cô... Không còn trong trắng nữa phải không? Cô đã dơ bẩn rồi phải không? Ha ha ha...



Nói xong, bóng đen đột nhiên mở rộng, bao trùm cả người Chiêm Lam vào bên trong, tiếp đó hoàn toàn biến mất, giống như Chiêm Lam chưa từng xuất hiện tại đây.



Một phía khác, mấy người Triệu Anh Không từ hành lang chạy về phía nhà vệ sinh, chưa được bao xa, bỗng nghe thấy từ hướng đó truyền đến tiếng nổ lớn, giống như vách tường bị đá tung. Mọi người nhìn nhau rồi cùng gia tăng cước bộ chạy tới, Triệu Anh Không phản ứng nhanh nhất, nhảy thẳng qua cửa sổ một căn phòng bên cạnh, trực tiếp ra ngoài đường, những người còn lại thấy vậy cũng theo nàng nhảy ra.



Chỉ có Vương Hiệp chạy đầu tiên là không nhìn thấy mọi người đã nhảy ra khỏi cửa sổ, khi hắn ngẫu nhiên quay đầu sang lại thì đã tới cạnh cửa phòng vệ sinh, tay cũng đã đặt lên tay nắm cửa. Vương Hiệp mở cửa phòng lao vào trong, tiếp đó cánh cửa sau lưng hắn đóng sập lại.



Phía sau cửa lại không phải phòng vệ sinh mà là một căn phòng nhìn có vẻ cũ kỹ. Vương Hiệp thoáng chút nghi hoặc nhìn quanh phòng, tiếp đó không kịp suy nghĩ đã mở rộng hai tay, yêu lực chuẩn bị bộc phát.



- Ác ma Freddy! Không ngờ ngươi lại đến tìm ta!



Vương Hiệp hét lớn:



- Tới đi! Ta cũng không sợ ngươi! Không biết tại sao ngươi lại có thể tạo ra nhà cũ của ta nhưng ngươi nghĩ chỉ bằng căn phòng này là có thể khiến tâm trí ta sụp đổ ư? Ngươi nghĩ ta sẽ chần chừ sao? Tới đây! Ác ma Freddy, có gan thì xuất hiện cho ta xem thử!


- Ừ, đúng thế, hiện tại chúng ta quả thật đang ở tại thế giới trong mơ, mặc dù không dám khẳng định chắc chắn, nhưng theo tình hình trước mắt... Chắc là sẽ không sai.



Lưu Úc lại tò mò hỏi:



- Nếu tại thế giới trong mơ, vậy thì chúng ta hẳn là có thể tưởng tượng ra sức mạnh của mình chứ. Ví dụ như trong A Nightmare on Elm street 3, có một thiếu niên hai chân tàn phế, ở thế giới trong mơ lại có thể đứng dậy, thậm chí còn có thể tưởng tượng mình là ma pháp sư, vậy thì tại sao chúng ta không thể tưởng tượng tại thế giới này? Hay là chúng ta vẫn ở trong thế giới hiện thực...



"Không! Ta hiểu rồi!"



Trịnh Xá đột nhiên mừng rỡ vỗ vỗ vai Lưu Úc, tiếp đó ngắt ngắt tóc suy nghĩ.



"Là kiên trì tin tưởng... Không, có lẽ nên gọi là suy nghĩ theo quán tính. Bởi vì thế giới trong mơ này quá chân thật, nếu cần lấy một ví dụ thì có vẻ rất giống như hiện thực ảo trong phim The Matrix. Dù là thế giới trong mơ nhưng chúng ta lại không thể tưởng tượng lung tung được, khả năng duy nhất là do suy nghĩ theo quán tính... Cũng như vậy, nếu như suy luận lúc trước là chính xác, thế giới trong mơ này đúng là thành lập theo tư duy quán tính của ta, vậy thì trong bộ phim kinh dị không lời giải này... Có một lời giải duy nhất!"



Trịnh Xá yên lặng nhìn mọi người tại trường, tiếp đó nhắm mắt lại bắt đầu suy nghĩ.



"Nói như vậy, ba cô gái kia thật sự đều chết trước mặt ta, còn các thành viên đoàn đội thì thì đều biến mất hoàn toàn, do đó suy luận của ta càng có khả năng là thật. Bởi vì ba cô gái kia đối với ta mà nói chỉ là người xa lạ, quá khứ của họ, sơ hở tâm linh của họ ta hoàn toàn không biết gì cả... Theo đó ta cũng đã hiểu tại sao Freddy lại chọn ta, một lý do có thể là trong đội sơ hở tinh thần của ta là lớn nhất, lý do thứ hai là chấp niệm của ta, ta hy vọng đưa tất cả thành viên đoàn đội an toàn trở lại thế giới hiện thực, chấp niệm đó hiện tại lại trở thành sơ hở tâm linh lớn nhất của ta. Lý dó thứ ba là ta biết những gì thành viên đoàn đội từng trải qua..."



"Tiêu Hoành Luật, ta hiểu ý ngươi muốn nói rồi, bây giờ chỉ có thể dùng "nếu" để tìm ra đáp án, chỉ cần xác nhận tính chân thực của nó, tiếp theo chỉ còn một bước cuối cùng... Nên làm thế nào để ác mộng biến mất..."



Trịnh Xá thở ra một hơi, tiếp đó đi lên tầng hai, vừa đi vừa nói:



- Trong chúng ta vẫn không ngừng có người biến mất, chứng tỏ rằng chúng ta ở trong đại sảnh này cũng không có tác dụng, vì thế ta lên tầng trên đi ngủ, mọi người có việc thì cứ tới tìm ta. Các ngươi cũng có thể tìm phòng riêng để ngủ hoặc cùng đợi tại đại sảnh này... Cứ như vậy đi.



Trịnh Xá biến mất khỏi ánh mắt mọi người, tiếp theo Sở Hiên cũng yên lặng đi lên tầng hai, nhất thời tại đại sảnh chỉ còn lại năm người, Lưu Úc lập tức ngạc nhiên hỏi:



- Làm sao vậy? Trịnh Xá đại ca làm sao vậy? Tại vừa rồi em nói gì sai sao?



Những thành viên còn lại cũng kỳ quái nhìn nhau, tất cả đều không hiểu gì cả, nhất thời không ai trả lời câu hỏi của Lưu Úc. Một lúc sau Triệu Anh Không cũng im lặng đi lên tầng hai, bây giờ ở đây chỉ còn lại bốn người Trình Khiếu, Bá Vương, Tề Đằng Nhất, Lưu Úc, cả bốn đều có chút sợ sệt nhìn nhau.



Hơn nửa ngày sau Trình Khiếu mới miễn cưỡng cười, nói:



- Chúng ta... Cứ tiếp tục đợi tại đây thôi, ba kẻ đó đều tâm lý biến thái... Tóm lại ta cũng không muốn đi cùng họ lên tầng hai, chúng ta cứ ở lại đại sảnh này nhé?



Ba người kia đều cùng gật đầu, đặc biệt Lưu Úc là hăng hái nhất, trong tất cả mọi người, hắn sợ ở một mình nhất, là một tân nhân, hắn là kẻ yếu ớt nhất trong thế giới này.



Lúc này Trịnh Xá đang bước lên cầu thang, vừa đi vừa yên lặng ngắt ngắt tóc:



"Nếu suy luận hoàn thành... Mọi người! Ta nhất định có thể cứu các ngươi ra! Chỉ có thể trông vào một đường sinh cơ..."