Vô Hạn Khủng Bố

Chương 235 : Đại náo bến Thượng Hải

Ngày đăng: 19:04 20/04/20


Trình Khiếu vốn đã có căn cơ võ thuật phòng thân, hơn nữa theo tố chất thân thể tăng cao, cộng thêm phương thức chiến đấu trong quân đội, bình thường hai mươi mấy người cũng không chạm đến hắn được. Hiện tại hắn còn hoán đổi Nam Đấu thủy điểu quyền, tuy chỉ mới là cấp thấp nhất nhưng dùng để giết người thì không gì hợp hơn, khẽ vung tay một cái, người bị tấn công lập tức như bị dao sắc cắt qua. Không lâu sau, trên mặt đất đã có thêm hai thi thể không nguyên vẹn, nhìn giống như bị vũ khí sắc bén giết chết, hoặc có thể nói là trực tiếp bị băm thành thịt vụn.



Mấy tên cảnh sát này bắt nạt dân chúng bình thường thì còn được, bọn họ đến cả bang phái xã hội đen cũng không dám đụng chạm, giờ gặp phải loại tàn nhẫn như Trình Khiếu, thật sự là sợ đến tê dại. Sau khi Trình Khiếu một lần nữa nhảy tới giết chết mấy tên, hai người còn lại rút cuộc cũng kêu thảm chạy lùi về sau, mà cách đó không xa, đám thành viên xã hội đen đầu đội mũ đen, tay cầm đao búa đang chạy tới chỗ Trình Khiếu.



Trịnh Xá cũng không lo lắng Trình Khiếu chiến đấu thế nào, mặc dù không chắc chắn nhưng có vẻ Trình Khiếu đã hoán đổi một loại quyền pháp thuộc tính nào đó, hơn nữa loại quyền pháp này còn thường xuyên nhảy lên tấn công như đang chơi đùa, thật sự rất giống trong một bộ anime đã xem cách đây lâu rồi. Cho dù có phải hay không thì nhìn Trình Khiếu nhẹ nhàng chiến đấu như vậy, những kẻ trước mặt hẳn là không thể làm thương tổn tới đến hắn, vì thế Trịnh Xá liền nhìn sang Sở Hiên nói:



- Ngươi chắc chắn sẽ không làm chuyện gì vô ích, hơn nữa những thứ như tức giận hoặc tình cảm gì đó, đối với ngươi mà nói thật sự chỉ là chuyện cười. Nếu ngươi đã để Trình Khiếu đại khai sát giới với bọn chúng, vậy nhất định là có nguyên nhân, có thể nói cho ta biết tại sao không?



- Muốn cho tất cả mọi người biết chúng ta đã tới.



Sở Hiên hơi hạ tập tài liệu xuống, nhìn Trịnh Xá nói:



- Mục đích chúng ta tới đây lần này, ngoài hoàn thành tình tiết kịch bản còn cần phải tìm kiếm một minh hữu, tốt nhất là một nước lớn, có đủ tài nguyên, hơn nữa còn có quan hệ sâu xa với chúng ta. Tính đi tính lại cũng chỉ có đảng Cộng Sản Trung Quốc, như vậy chúng ta cần kết minh với họ, ngoài ta còn giao tri thức khoa học công nghệ của chúng ta cho họ...



Trịnh Xá hơi ngạc nhiên, hỏi:



- Như thế cũng không sai, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?



Sở Hiên gật đầu đáp:



- Vấn đề mấu chốt là, hai bên kết minh, ngoài cả hai phải có lợi ích tương đồng ra, càng cần hai bên phải có thực lực ngang bằng, nếu không minh ước tuyệt đối không thể đạt được... Ngươi phải biết rằng, đối tượng chúng ta muốn giao dịch là một quốc gia, mà thứ để trao đổi thì là công nghệ đủ để thay đổi cả thế giới này, ngươi biết ý nghĩa của những cái đó không? Nó đại biểu cho lợi ích lớn đến mức đủ để thay đổi bản tâm của họ, tất cả mọi chuyện đứng trên lập trường quốc gia và dân tộc, sẽ không phân biệt đúng sai... Nếu thực lực của chúng ta khiến họ cảm thấy chúng ta rất yếu ớt, còn giá trị thứ chúng ta muốn giao dịch lại quá lớn, một khi lộ ra đến bọn họ cũng không thể ngầm nắm giữ, vậy thì họ sẽ bịt miệng chút ta, nhất định sẽ giết người diệt khẩu. Có hiểu ý ta muốn nói không? Trước khi kế hoạch bắt đầu, cần phải dể cho tất cả mọi người biết tới sự tồn tại của chúng ta, hơn nữa còn phải để họ biết được thực lực của chúng ta... Nếu không ngươi nghĩ tại sao ta lại phải lấy Ma động pháo ra? Ngoài thử nghiệm uy lực vũ khí ra, càng cần nó làm sức mạnh uy hiếp, tình huống cơ bản là như vậy.



Trịnh Xá nhất thời lộ ra vẻ "ta biết mà", hắn cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng nhìn phía Trình Khiếu đang chiến đấu.



Trình Khiếu chiến đấu có thể gọi là rất ung dung, từ trước tới nay, đối thủ của tiểu đội luân hồi cơ bản đều không phải là người, hoặc dứt khoát là quái vật, hoặc là chiến trường công nghệ cao tương lai, hoặc là những bộ phim không thể giải thích, nói tóm lại, trên chiến trường, tiểu đội luân hồi cơ bản đều phải đối mặt với kẻ địch cực kỳ mạnh mẽ. Bây giờ những đối thủ mạnh mẽ như thế đột nhiên biến thành những người bình thường trước mắt, Trình Khiếu thậm chí có cảm giác như đang bắt nạt trẻ con, động tác chiếc búa bổ về phía hắn chậm chạp hết mức, thậm chí có thể vừa ngáp vừa tránh. Không chỉ có thế, sức mạnh cùng tốc độ của hắn cao hơn những người này đâu chỉ hai ba lần một quyền nhẹ nhàng đánh tới, trước mặt lập tức có một người văng ra xa, sau đó ngón ta khẽ vạch một cái, cả người lẫn búa đều bị cắt thành hai đoạn...



Bụp bụp bụp, mấy tiếng, quanh người Trình Khiếu hiện lên một tầng bảo vệ nửa trong suốt, trên đó còn có mấy điểm xung động nho nhỏ. Vừa rồi có người dùng súng đạn tấn công hắn, tầng bảo vệ của vòng cổ long tinh cũng hiện ra. Cách đó không xa, hai tên cảnh sát đang trợn mắt há mồm nhìn Trình Khiếu, trên tay họ quả nhiên đang cầm hai khẩu súng mauser rất thường thấy trong thời kỳ chống Nhật.



- Trương Hằng.



Trịnh Xá khẽ gầm lên, đồng thời giậm chân lao về phía hai gã cảnh sát. Theo tiếng quát của hắn, Trương Hằng không chút suy nghĩ đã nâng cây cung kim loại màu bạc lên, Trịnh Xá vừa mới chạy được mấy bước, từ sau lưng hắn một mũi tên như lưu tinh đã dễ dàng xuyên thủng ngực một viên cảnh sát, găm cứng hắn lên cửa một căn nhà bên đường. Khi tên cảnh sát kia vô thức nhìn về phía đó, Trịnh Xá đã đứng ngay sau lưng hắn...



Đến lúc này, đám người cầm đao búa cuối cùng cùng kêu thảm chạy trốn tứ tán. Mặc dù họ không có nhãn lực gì cao siêu nhưng tuyệt đối có thể phân biệt được hai khái niệm, sức mạnh của con người, và sức mạnh không phải của loài người. Đám người trước mắt rõ ràng thuộc loại thứ hai, còn về phần là thần là tiên, hay là yêu là quái thì không phải chuyện họ có thể biết được. Ít nhất là người bình thường chắc chắn không thể bị bắn mấy phát mà vẫn hoàn hảo không bị thương, cũng không thể dùng tốc độ mắt thường khó thấy đi lấy đầu người khác, tất cả đều không phải chuyện người bình thường có thể làm được.



Bất quá cũng không phải họ muốn chạy là được, theo Trịnh Xá gia nhập chiến đấu, mấy người Zero, Vương Hiệp cũng đồng thời xông lên. Tuy chỉ họ vỏn vẹn sử dụng cận thân chiến đấu nhưng tố chất thân thể vượt xa người bình thường mấy lần, cộng thêm một người là lính đặc công, một người là sát thủ đỉnh cấp, đám lưu manh côn đồ này trước mặt họ thật sự giống như thư sinh yếu ớt vô lực, dễ dàng bị giết ngay tại chỗ.




- Biện pháp gì? Xin ngươi đấy, Trình Khiếu, giúp ta đi!



Trình Khiếu lại càng làm cao, cười ha ha nói:



- Thế nào? Bây giờ không phải lại tới năn nỉ ta sao? Ta đã bảo thằng nhóc ngươi có chuyện thì cứ cầu xin ta cơ mà. Thế nên cố gắng mà nịnh bợ ta đi, chờ sau khi tình tiết kịch bản lần này kết thúc, lúc về ta sẽ bày cách cho ngươi. Ha ha, mặc dù không dám nói nhất định thành công nhưng mười phần thì chắc đến chín, liệu liệu mà cảm tạ ta đi, ha ha ha...



Trong lúc nói, hai người đã vào tới trong cục cảnh sát, cục trưởng béo lập tức rống lên:



- Hai tên kia đang làm gì thế? Không phải đã nói đuổi tất cả những loại rỗi hơi ra ngoài sao? Mấy người các ngươi sợ cái gì mà sợ, đuổi hai tên này ra ngoài, mẹ kiếp, đuổi...



Gã béo nói đến đây chợt ngừng lại, vì hắn đột nhiên cảm thấy hai người kia có vẻ rất quen mắt, hình như vừa mới trông thấy cách đây không lâu.Đến khi hắn bừng tỉnh nhìn lại hình vẽ trên tay, nửa câu sau lập tức nghẹn lại trong cổ họng.



Gã béo lúc này mới nhìn rõ bộ dạng nhếch nhác của mấy tên cảnh sát vừa lùi vào lúc nãy, giống như bị người ta đánh cho một trận, chưa cần nói mặt mũi sưng vêu, một người còn đang ôm tay, nhìn qua là biết đã bị đánh gãy. Gã béo lập tức chột dạ, làm cảnh sát tại bến Thượng Hải, mặc dù có rất nhiều người hắn không dám chọc vào nhưng tốt xấu gì cũng là làm việc cho chính phủ, nhìn hai người trước mắt không có gì cổ quái nhưng lại dám xông vào trong cục, ra tay với cảnh sát, hai người này tuyệt, tuyệt đối không đơn giản. Kể cả họ không phải ba người trong lời đồn thì chỉ bằng phần đảm lượng này nhất định là có gì nắm chắc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.



Cục trưởng béo hừ một tiếng, còn chưa kịp mở miệng thì Trình Khiếu đã nhìn thẳng vào hắn, nói:



- Nghe nói tất cả thông tin báo chí tại Thượng Hải đều đã bị kiểm soát phải không? Không được phía chính phủ cho phép, ngoài tin tức hàng ngày ra, bất kỳ tin tức nào khác cũng không được xuất bản, có đúng thế không?



Tốc độ tư duy của cục trưởng béo hiển nhiên là cũng không được nhanh chóng cho lắm, ít nhất là khi Trình Khiếu nói như thế hắn vẫn còn đang sững sờ. Đến khi Trình Khiếu ném một bao vải nặng lên bàn trước mặt hắn, tên béo này mới vô thức mở bao ra. Lập tức ánh vàng lấp lóa, trong túi không ngờ chưa đầy vàng khối, trọng lượng ít nhất cũng hơn mười cân, gã béo không thể không nuốt nước bọt. Không chỉ có hắn, đám cảnh sát xung quanh cũng trợn tròn mắt, họ từng thấy qua hối lộ, nhưng thật sự chưa từng thấy kiểu hối lộ như thế này...



Gã béo nuốt nước bọt, vậy mà vẫn còn có thể làm bộ:



- Ta sẽ không...



Trình Khiếu cũng không khách khí, hắn khoát tay, cười nói:



- Đừng vội từ chối, phó lão đại của ta nói với ta thế này.... Nếu như từ chối, giết hết tất cả mọi người trong cục, sau đó tìm đến cục cảnh sát tiếp theo, dù sao mục đích của chúng ta cũng là làm cho to chuyện lên, thế nào? Vẫn cự tuyệt à?



Trương Hằng đứng cạnh thấp giọng hỏi:



- Phó lão đại là tên nào vậy?



- Sở Hiên ấy, cái tên khốn tâm lý biến thái...