Vô Hạn Khủng Bố

Chương 284 : Bắt đầu rèn luyện

Ngày đăng: 19:05 20/04/20


- Tuyệt thật, lần đầu tiên từ khi tiến vào thế giới luân hồi đến nay, chúng ta kiếm được nhiều điểm thưởng và chi tiết như thế này đấy.



Trịnh Xá đứng phía dưới Chủ Thần, bật cười ngớ ngớ ngẩn ngẩn, bộ dạng thật sự ngu không tả nổi. Bất quá lúc này tất cả mọi người cũng đều trợn mắt há mồm nhìn điểm thưởng và chi tiết kịch tình của mình, chẳng ai hơi đâu để ý đến cái vẻ cười ngốc nghếch của Trịnh Xá nữa, hình tượng của họ bây giờ cũng không khá hơn hắn là bao.



-...Tóm lại, lần này chúng ta giàu to rồi, ha ha ha, từ nay về sau cơm xới hai bát, ăn một, đổ một...



Trịnh Xá cười ha hả kêu lớn. Tuy lúc chiến đấu với thành viên đoàn đội khác thì hắn ra dáng cao nhân đủ mười phần nhưng một khi thả lỏng ra thì hoàn thành biến thành người bình thường.



- Chưa từng thấy nhiều điểm thưởng và chi tiết như vậy sao? Coi cái bộ dạng ngươi kìa...



Trình Khiếu đứng bên cạnh tựa hồ rất khinh thường, nói.



-...Không cần chê, ta đúng là chưa từng thấy.



Trịnh Xá đáp như vậy.



Tạm thời không nhắc đến những chuyện ngoài lề, lần đoàn chiến này Trung Châu đội đúng là có thu hoạch cực lớn, chỉ riêng phần điểm tích lũy thôi đã được hơn mười nghìn điểm. Trong số chín thành viên Đông Hải đội bị bắt sống lại có hai tên đã mở cơ nhân tỏa, chính là hai khoản thu nhập lớn, cộng thêm chi tiết kịch tình, Trung Châu đội bây giờ gần như ai cũng có thể hoán đổi kỹ năng hoặc thuộc tính mà mình mong muốn.



- Quả nhiên là đoàn chiến để hoàn chỉnh thực lực Trung Châu đội, vậy còn những đội ngũ khác thì thế nào?



Trịnh Xá cùng mọi người náo loạn một lúc rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tiếp đó tò mò hỏi Sở Hiên.



Sở Hiên đang loay hoay với mấy dụng cụ kỳ quái của hắn, cũng không trả lời, chỉ có Tiêu Hoành Luật ở bên cạnh là mở miệng đáp:



- Tình huống của mỗi đội đều khác nhau. Ví dụ chúng ta cần cứu tình thành viên đoàn đội, cộng thêm lúc trước do liên tiếp khổ chiến mà không có nhiều điểm thưởng và chi tiết nên lần này mới xếp cho chúng ta một trận đoàn chiến, còn về các đoàn đội khác có khả năng là đều không giống nhau, đều là thế giới phim có thể hoàn chỉnh thực lực của họ.



- Ngươi nói như thế... Vậy thì Đông Hải đội thuộc về loại nào?



Trịnh Xá lại càng tò mò, hỏi:



- Đông Hải đội gặp phải đội chúng ta, thực lực của họ căn bản không thể hoàn chỉnh được, vậy thì sao gọi là phục vụ cho trận chiến cuối cùng? Như thế đối với họ không phải rất bất công sao?



- Công bằng? Ngươi muốn tìm kiếm công bằng trong Chủ Thần không gian? Cái gọi là công bằng, không cần biết trong thế giới hiện thực hay thế giới hư ảo, đều phải dựa vào sức mạnh của cá nhân để tranh đoạt. Ngươi hy vọng người khác sẽ bố thí công bằng cho ngươi?



Tiêu Hoành Luật cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói:



- Ngươi nói không sai, đối với Đông Hải đội là bất công, nếu nhất định muốn giải thích thì có thể sử dụng giả thuyết "Vai chính" mà Sở Hiên đã nói. Để tranh giành địa vị "vai chính" trong thế giới luân hồi này, trước đó nhất định phải biểu hiện ra thực lực của ngươi, không mừng mở cơ nhân tỏa, cho đến khi cả Chủ Thần cũng không làm gì được ngươi nữa, đến lúc đó ngươi sẽ là "vai chính". Giống như trong rất nhiều truyện tranh, tiểu thuyết, phim ảnh, kịch, thậm chí là cả trò chơi, vai phụ đều chỉ tồn tại để làm nền cho vai chính mà thôi. Trong mắt Chủ Thần, chúng ta đã được xác định là nhân tuyển có thực lực để tranh giành vị trí "vai chính", như vậy Đông Hải đội là "vai phụ", công bằng là công bằng đối với chúng ta, đối với họ căn bản không thể tồn tại công bằng!



Mấy người xung quanh đều ngơ ngác lắng nghe, Trịnh Xá cười khổ nói:



- Nói như vậy chúng ta không phải vẫn bị Chủ Thần hạn chế sao? Sự công bằng đó đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là công bằng tương đối bị áp đặt lên thôi.



- Không sai... Có điều, nếu muốn công bằng cho các đội trong trận chiến cuối cùng, vậy không ngại chia tất cả đoàn đội trong thế giới luân hồi làm ba cấp bậc. Bậc thứ nhất là Trung Châu đội chúng ta, Ác Ma đội, Thiên Thần đội, ba đội ngũ mạnh nhất có khả năng trở thành "vai chính" nhất. Bậc thứ lai là đội của Nyos, Triệu Chuế Không, hoặc là có các cường giả, trí giả tương tự như họ, bọn họ có thể vì cơ duyên xảo hợp mà trở thành "vai chính". Bậc thứ ba là đội ngũ giống như Đông Hải đội, gần như không có khả năng trở thành "vai chính", cho nên chỉ có thể thành đá lót đường cho các đội khác. Cứ như vậy... Số lượng đội ngũ thật sự tham gia trận chiến cuối cùng hẳn là cũng có thể ước lượng đại khái.



Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán, thì thào nói.



- Ồ? Vậy là có ý gì?



- Chính là, ngươi cảm thấy Đông Hải đội còn có sức tái chiến không? Không chỉ riêng Đông Hải đội, các đội ngũ bị diệt khi đoàn chiến với những đội mạnh, ngươi nghĩ bọn họ còn sức để tiếp tục chiến đấu không? Đạo lý này rất đơn giản, sức mạnh của họ bị suy giảm đến mức tối đa, trong thế giới phim kinh dị của trận chiến cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng sống sót, thậm chí đến cả quái vật bình thường cũng đủ sức uy hiếp họ. Bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào đội mạnh, hoặc là bị đội mạnh tiêu diệt, trong đó mấu chốt là phải xem trong trận chiến cuối cùng khi giết người có được tính điểm tích lũy hay không, hay là giết người thì có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Như vậy có thể xác định xem các tiểu đội yếu ớt đó có thể sống sót được hay không, đồng dạng, chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!



Tiêu Hoành Luật đang nói, đột nhiên bật cười hắc hắc.



- Chuẩn bị cái gì? Phải chuẩn bị tiêu diệt các đoàn đội yếu ớt sao?



Trịnh Xá nhíu mày, hỏi.



- Không, là chuẩn bị có các đoàn đội yếu hơn phụ thuộc vào chúng ta... Đây là trận chiến cuối cùng, chắc chắn sẽ không có quá nhiều hạn chế như đoàn chiến bình thường, nhưng hạn chế nhất định là sẽ có, hơn nữa còn vô cùng kỳ quái mới đúng... Cũng không biết trong trận chiến cuối cùng sẽ có loại hạn chế gì mới có thể khiến tất cả đoàn đội không thể không đánh nhỉ?



Tiêu Hoành Luật lẩm bẩm nói.



- Được rồi, trận chiến cuối cùng tạm thời chưa bàn, dù sao cũng là thế giới phim kinh dị tiếp theo rồi. Trước lúc đó chúng ta chỉ có thể không ngừng tăng cường sức mạnh bản thân, lấy bất biến ứng vạn biến, ta cũng phải hoàn toàn nắm giữ tất cả sức mạnh của ta hiện tại.... Clone của ta đúng là mạnh đến mức kinh khủng, thật không biết ta có thể thắng được hắn không nữa.



Nói tới đây, Trịnh Xá lập tức cười khổ.




-....Đương nhiên là sợ, ai lại không sợ chết chứ?



Alicia thoáng ngẩn người, tiếp đó mỉm cười duyên dáng, nói.



- Sợ chết.... Cô biết không? Ta là đời thứ hai, nói chính xác là đời 1.5, do đã không còn đời thứ hai nữa, tất cả tài liệu đều đã tiêu hủy. Đúng là "văn chương bản thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi"[65], loại kỹ thuật này vốn không nên tồn tại trên đời, chỉ là bị con người ngẫu nhiên đạt được mà thôi, hoặc là người sáng tạo ra hắn là thiên tài ưu tú hơn hẳn chúng ta? Chuyện này hiển nhiên là không thể, cũng có thể dùng một câu của người Trung Quốc, trong cõi mênh mang tự có chủ tể, có lẽ là người bên ngoài cái hộp, kẻ chế tạo ra cái hộp này sáng tạo nên kỹ thuật ấy, sau đó để ông lão đó lấy được, sau đó mới có hắn và ta...



Adam cũng chẳng để ý tới Alicia, hãi mắt trống rỗng không biết là đang nhìn về phía nào, miệng không ngừng nói:



- Hắn là kẻ hoàn hảo. Mặc dù từ một phương diện nào đó mà nói, hoàn hảo chính là đại biểu cho không hoàn hảo, kẻ không biết đau đớn, không có vị giác, không có khứu giác, không có tình cảm, không có kích thích như hắn chỉ vỏn vẹn là một chiếc máy tính hình người. Nghe qua có vẻ là phương thức sáng tạo cực kỳ sai lầm, nhưng khi từ bỏ tất cả thì đồng thời, hắn cũng có được trí tuệ vượt xa người bình thường. Tương tự, đời 1.5 như ta, vì để bù đắp điểm không hoàn hảo đó, nên có được cảm giác và kích thính yếu ớt thì đồng thời, cũng có chênh lệch chút ít với hắn, thật đúng là mỉa mai…



Adam chợt mỉm cười, hỏi:



- Alicia, ngươi tin trong cõi mênh mang tự có chủ tể không?



Alicia nhíu mày, lộ ra vẻ mặt quyến rũ và khêu gợi, một lúc lâu sau mới trả lời:



- Tin, dân tộc ta lúc trước từng dạy rằng, vạn vật trong trời đất đều có linh hồn…



- Không, cái mà ta nói không phải ý là vạn vật trong trời đất đều có linh hồn, ta đang muốn nói đến vận mệnh… Một từ thật huyền ảo, vận mệnh, một bản tay vô hình chi phối tất cả… Từ rất lâu trước kia, đại khái lúc ta khoảng bốn tuổi, ta đã biết vận mệnh của mình, đúng thế, chính là đánh bại hắn… Thế nên mới có Thần Tiên đạo tặc đoàn, thế nên ta mới tiêu hủy tất cả mọi tài liệu, nhưng kết quả nhận được lại thật mỉa mai, thật khiến người ta chán nản… Hắn không ngờ lại chưa bao giờ coi ta là đối thủ. Không cần biết là trong thế giới hiện thực, hay là thế giới luân hồi, trong mắt hắn từ trước tới nay chỉ chú ý tới những gì chưa biết. Hoàn toàn không thể biết được hắn rút cuộc là đang nghĩ cái gì, thậm chí khi hai đội đối đầu chiến đấu, hắn cũng căn bản không coi ta là đối thủ… Có phải là rất nực cười không?



Adam mỉm cười, nhắm mắt lại, hơn nửa ngày sau mới mở ra, nói:



- Có lẽ kẻ thật sự được hắn coi là đối thủ chỉ có hai người, một là bản thân vận mệnh, bàn tay vô hình chi phối tất cả mọi thứ đó, hai là chính bản thân hắn, một kẻ hoàn toàn tương đồng với hắn, chỉ có hai kẻ đó mới có thể…



Adam chợt cúi người hôn cô gái trong lòng một cái, bấy giờ mới thở phào một hơi, nói:



- Nói ra được đúng là dễ chịu hơn nhiều… Tiếp tục suy nghĩ về vấn đề lúc trước đi, Sở Hiên tại sao phải để thành viên Trung Châu đội đi làm tù binh? Hoặc có thể nói là thành viên Trung Châu đội làm thế nào trở thành tù binh? Chuyện này rất quan trọng, tuy ta vẫn chưa hiểu được rõ ràng tại sao hắn lại làm như vậy nhưng bên trong ẩn chứa một tin tức rất quan trọng. Tin tức đó sẽ ảnh hưởng tới an nguy của tiểu đội Thiên Thần chúng ta, thậm chí là kết quả của trận chiến cuối cùng. Tin tức đó rút cuộc là cái gì đây?



- Không cần biết là cái gì… Hoặc có thể nói không cần biết là Adam coi nó là cái gì, đều không ảnh hưởng tới một chuyện sẽ xảy ra, tiểu đội Ác Ma sẽ xuống tay với tiểu đội Thiên Thần…



Sở Hiên cũng không ngẩn đầu lên, bận rộn túi bụi dưới tầng hầm. Tiêu Hoành Luật thì ngồi trên ghế phía sau lưng hắn, thằng nhóc này đang khổ sở suy nghĩ chuyện gì đó, một lúc lâu sau mới nói:



- Không được, suy luận này không thể thành lập, ngươi tại sao lại cảm thấy như vậy?



- Bởi vì…. Phân tích từng câu chữ những gì clone Trịnh Xá nói trong The Perfect Storm, hắn hẳn là muốn đấu một trận toàn lực với Trịnh Xá. Mà muốn đấu một trận toàn lực, không thể không nhắc tới đoàn đội hai bên, đối với người làm đội trưởng Trung Châu đội và Ác Ma đội mà nói, cả đoàn đội cũng là một bộ phận thực lực của bọn hắn. Ừm, diễn tả một cách khác đi, tiểu đội Thiên Thần đã mạnh đến mức đủ tạo thành uy hiếp với hai đội chúng ta, cũng giống một hình tam giác, đó là hình dạng vững chắc nhất, thế lực chia ba cũng là cục thế ổn định nhất. Nếu trong trận chiến cuối cùng, Ác Ma đội và Trung Châu đội muốn quyết đấu, không cần biết tiểu đội Thiên Thần muốn làm cái gì, hòa bình cũng được, hợp tác cũng được, hỗ trợ một bên cũng được, hoặc là ngồi làm ngư ông đắc lợi cũng được, sự tồn tại của bọn chúng đều là một mối uy hiếp…



Sở Hiên ngẩng đầu lên, nói:



- Đây là lý do vì sao trong thế giới phim kinh dị lần trước, ta lại sắp xếp như vậy. Bố cục của ta chỉ là mở đầu, bố cục tiếp theo sẽ thuộc về clone của ta. Nếu như hắn và ta là cùng một người… Tiếp theo ta nhất định sẽ đề nghị clone Trịnh Xá giải quyết tiểu đội Thiên Thần, sau đó sử dụng biện pháp có thể quan sát đoàn đội khác, lập kế hoạch tiêu diệt tiểu đội thiên thần… Nếu như hắn là ta, hắn nhất định sẽ làm như vậy.



"Đúng là kinh khủng quá mức, một tên Sở Hiên đã đủ nghiêng trời lệch đất rồi, hai gã Sở Hiên giống nhau, hơn nữa còn có hai đội ngũ mạnh mẽ cùng ưu thế khác biệt, nếu như hai người bọn hắn liên kết lại... Còn ai có thể địch nổi bọn hắn chứ? Hai tên Trịnh Xá ư?"



Tiêu Hoành Luật cười khổ đứng dậy, trận này hắn lại thất bại, hơn nữa còn bại tâm phục khẩu phục. Trong thế giới phim kinh dị lần trước đã có thể sắp đặt bố cục đến tận trận chiến cuối cùng, hai tên Sở Hiên thậm chí không gặp mặt, không trao đổi đã có thể quen thuộc đối phương, hơn nữa còn lấy bố cục của đối phương làm cơ sở để thiết lập kế hoạch của mình... Hắn thật sự không biết phải nói gì nữa.



- Được rồi, đã hỏi xong xuôi ta cũng phải đi rèn luyện đây...



Tiêu Hoành Luật vặn vặn lưng, vừa nói vừa đi ra phía cửa.



- Ồ? Không ở lại xem ta làm thí nghiệm à?



Sở Hiên chợt hỏi, cũng không ngẩng đầu lên.



-....Sợ không còn mạng mà xem. Nói mới nhớ, kỹ thuật lấy được trong Independence Day, lò phản ứng hủy diệt hạt cơ bản đúng là có thể cung cấp đủ năng lượng để khởi động Đông Hoàng chung... Nhưng nó có an toàn không?



- Ừm... Sức phòng ngự của Đông Hoàng chung rất mạnh nên về cơ bản có thể phòng ngự vụ nổ ở cấp độ này...



Tiêu Hoành Luật nghe vậy lại càng không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng. Sau khi ra ngoài, hơn nữa trong nháy mắt lúc đóng cửa lại, hắn phảng phất như cảm giác được bên trong truyền tới một chấn đông cực nhỏ, hắn lập tức không dám ngoái nhìn, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình, lúc này khuôn mặt thằng nhóc đã biến thành trắng bệch.



"Ta đúng là to gan, không ngờ dám ngồi lại chỗ nguy hiểm đó suốt năm phút ròng rã, xem ra câu người tài cao gan lớn cũng không phải là nói ngoa. Đã cường hóa xong thể chất lưới ma pháp rồi, bây giờ chỉ cần tăng cường số lượng các loại ma pháp là được... Còn cả ma pháp truyền kỳ, có thể lựa chon một loại ma pháp truyền kỳ không nhỉ?"



Trước lúc đi vào phòng, thằng nhóc đưa mắt nhìn lại quảng trường Chủ Thần, ở đó còn có mấy thành viên đang đứng yên lặng, bọn họ đều đang suy nghĩ phương hướng cường hóa thuộc tính và kỹ năng của mình, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng...