Vô Hạn Khủng Bố
Chương 3 : Dục vọng sinh tồn
Ngày đăng: 19:02 20/04/20
Vài phút sau mọi người mới hồi lại từ sự kinh hoàng mà cuộc tàn sát đẫm máu mang lại, Matt Anderson vỗ vỗ vào vai Trịnh Xá biểu lộ sự cảm kích, người đội trưởng dung binh đáng ra phải chết trong hành lang tử thần lại sống sót đã là sự thay đổi lớn trong diễn biến câu truyện. Nhưng liệu tiếp theo, anh ta có sóng sót qua miệng zombie hay móng sắc của Licker không, ai mà biết được. Matt nhìn mọi người rồi nói:
- Ok, chúng ta tiếp tục thôi!
Sion kêu ầm lên:
- Cái gì? tiếp tục cái gì? Anh đùa đấy hả, tôi không vào cái hành lang chết toi đó đâu.
Matt nhìn Frank, anh chàng này đang mồ hôi mồ kê đầy người, gục gặc đầu nói:
- Tôi đã vô hiệu hóa toàn bộ hệ thống, toàn bộ đấy.
Matt lặp lại:
- Toàn bộ? Xác định là toàn bộ?
Không chờ Frank trả lời, Matt cầm máy điều khiển từ xa lên, đi vào hành lang, đúng như trong phim, Alice cũng đi theo, hai cánh cửa lần này không đóng lại cho đến khi Matt tiến vào phòng máy chủ. Frank không người gõ lên bàn phím, Trịnh Xá và mọi người hiểu rằng sắp đến lúc đối diện với vấn đề chính của cuộc phiêu lưu: đám zombie. Chiêm Lam nhỏ giọng nói với Trịnh Xá:
- Đừng có rời xa Trương Kiệt, đừng để zombie cắn hay cào, trong phim thì bị nhiễm trong 30 sẽ phát tác, tiêm vaccine trong 10 mới có hiệu quả. Đừng rời xa Trương Kiệt, anh ấy đã sống sót qua 3 bộ phim thì lần này cũng sẽ sống sót.
Trịnh Xá và Lý Tiêu Nghị đều gật đầu, Chiêm Lam bỗng cười hỏi:
- Đúng rồi, mấy vị giết người có cảm thấy khó chịu không?
Lý Tiêu Nghị nói:
- Lúc mới đầu thì khó chịu thật, nhưng vừa nôn xong, thấy đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ có thể giết người.
Trịnh Xá nghĩ lại, quả là nôn xong hắn thấy nhẹ người đi nhiều, vả lại vừa trải qua một trận sống còn, hắn đã cảm thấy hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này, giết người, giết quái vật, sao cũng được, miễn là sống sót. Chiêm Lam nói tiếp:
- Được rồi, lát nữa cố gắng nhặt súng của dung binh, tận lượng giết zombie đi lạc, điểm thưởng cả đấy, nhớ bắn vào đầu, điểm yếu duy nhất.
Đang nói chuyện, đèn đóm xung quanh bỗng tắt phụt, họ hiểu ngay rằng Matt đã tắt Red Queen, cái duy nhất có thể ngăn chặn zombie và Licker chiếm lĩnh Hive đã mất tác dụng. Vừa trải qua hiểm nguy, cay đắng của việc thay đổi cốt truyện, giờ không ai có gan làm việc đó nữa, chỉ giương mắt nhìn máy tính bị tắt và đối diện cái chết.
Trong bóng tối, Trịnh Xá cảm thấy Lý Tiêu Nghị không ngừng run lên, cả Chiêm Lam cũng hơi run rẩy, hắn không nhịn được hỏi khẽ:
- Sợ lắm à?
Lý Tiêu Nghị:
- Ừm, sợ lắm!
Chiêm Lam lại nói:
- Hưng phấn quá!
Trịnh Xá đột nhiên nhận ra rằng đàn bà rất là khủng bố, hắn không dám hỏi nữa, lẳng lặng chờ đợi. Vài chục giây sau, anh sáng lại bừng lên, mọi việc bắt đầu. Matt đã trở lại, chỉ những dung binh tử trận nói:
- Tạm thời không có thời gian bố trí cho họ, chúng ta mang main của Red Queen về tổng bộ, Frank, tình hình Hive ra sao rồi?
- Hoàn toàn khống chế, các hệ thống phòng ngự đã tắt, chúng ta có thể nghênh ngang đi ra rồi.
- Ok, bây giờ chúng ta...
Lời Matt chưa dứt, từ phòng ăn B vang lên mấy tiếng súng,Matt và Frank nhìn nhau, rút súng chạy ra, Alice và hai nhân vật phim cũng chạy theo, Trịnh Xá mấy người cũng theo bước. Mọi người chạy đến Phòng ăn B, Trịnh Xá chú ý thấy những thùng pha lê chứa Licker đã chuyển từ đèn xanh sang đèn đỏ, báo hiệu Licker đã được rã đông, nghĩ đến số lượng cả trăm con Licker, Trịnh Xá thấy trong lòng lạnh ngắt, số lượng ấy thì làm sao sức người chống lại được.
Đến cửa ra vào, mọi người thấy Ryan ôm tay vừa chửi bới vừa đi tới, Matt lập tức hỏi:
- Có chuyện gì, tôi nghe thấy tiếng súng?
Ryan giơ tay ra, giữa ngón cái và ngón trỏ mất một miếng thịt, máu thịt lầy nhầy, be bét rất dễ sợ, cô nàng nghiến răng đáp:
- Sếp, tôi gặp người sống sót, nhưng hắn điên rồi, xông vào cắn tôi.
- Thế nên cô nổ súng? - Matt nhíu mày.
- Tại sao đến giờ mới nói, ở dưới lòng đất nửa dặm này mới nói. ( dặm anh = 1,6 km)
Đám dung binh đều cúi đầu xuống, Alice lên tiếng:
- Đừng tranh cãi nữa, bây giờ quan trọng là tìm đường rời khỏi đây.
Nói đoạn đứng dậy cầm cái túi chứa Main của Red Queen tiến lại phòng máy chính. Matt kêu lên:
- Cô muốn làm gì vậy?
- Khởi động lại máy tính - Alice bình tĩnh đáp.
Nhìn bọn họ rời đi, Trịnh Xá hỏi Trương Kiệt đang nhắm mắt dưỡng thần:
- Không đi xem à?
- Xem làm cái gì, không phải là chưa xem phim, đi theo họ mất sức thì thà ở đây dưỡng sức lát nữa giết thêm một ít zombie đáng hơn.
Trương Kiệt cười nhạt trả lời. Chiêm Lam bỗng vuốt vuốt tran hỏi:
- Đúng rồi, tôi có một việc muốn hỏi. - Trương Kiệt gật đầu thị ý, Chiêm Lam tiếp tục- Tôi muốn hỏi chúng ta làm cách nào trở về chỗ chủ thần, từ trên trời chiếu xuống ánh sáng? Chúng ta tự biến mất hay là mở ra cửa thông?
- Tôi cũng không biết nữa, trước đây chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hay hết thời gian thì một giây sau tôi đã trở về Phòng chính của Chủ thần rồi, vì thế đừng lo vì bất kỳ lý do gì mà không về được. Chỉ cần sống sót là về được, dù các người bị nhiễm virus hay bị thương nặng, chỉ cần còn có ý thức, về đến chỗ chủ thần sẽ khỏe mạnh bình thường, mất chân mất tay cũng có thể dùng điểm số hồi phục.
Trương Kiệt cười đáp. Chiêm Lam nhíu mày hỏi tiếp:
- Anh nói đến nhiệm vụ phải không?
- Ừ, ví dụ như chúng ta vừa mới đến không được rời xa Matt 100m là nhiệm vụ đặc thù, trời biết được bất kỳ lúc nào chúng ta lại nhận được một cái nhiệm vụ kỳ quái nào đó, như tôi trong bộ phim trước nhận nhiệm vụ mới đáng buồn nôn, thôi, không nói đến nó nữa, tổng kết lại là chúng ta trong các bộ phim kinh dị có khi phải hoàn thành một vài nhiệm vụ nào đó để tăng độ khó sóng sót.
Chiêm Lam thở dài nói:
- Thế thì hỏng rồi, em đang định nói.. thôi.. không đáng nói nữa.
Trịnh Xá đột nhiên hiểu ra hỏi:
- Ý cô là chúng ta ở lại đây đến hết giờ phải không?
Chiêm lâm ngẩn ra một lúc rồi cười hi hi nói:
- Đúng vậy, như Trương Kiệt nói, chỉ cần chúng ta sống sót, ở đâu cũng có thể trở về được, đúng không? Tại sao không ở lại đây? Em nhớ là trong phim bọn họ phải đi qua đường nước ngầm rất nguy hiểm, lại còn nội gian khiến mọi người suýt nữa chết bởi Licker, thoát lên xe rồi vẫn không an toàn, ở lại đây đến hết giờ cơ hội sống cao hơn.
Trịnh Xá và Trương Kiệt nhìn nhau kinh ngạc, không ngờ cô bé này lại có khả năng tư duy tốt như vậy. Trương Kiệt nói:
- Cô em sợ rằng lát nữa chúng ta ở lại đây, chủ thần lại hiện ra một cái tên bắt chúng ta đi theo, như vậy toàn bộ chúng ta đều chết chắc phải không?
Chiêm Lam gật đầu nói:
- Đúng, nếu không vì nguyên nhân đó chúng ta ở lại đây là an toàn nhất.
Trương Kiệt rít một hơi thuốc dài rồi nói:
- Được, chúng ta ở lại đây, chủ thần không bao giờ đưa ra những nhiệm vụ không thể hoàn thành khiến chúng ta đều chết, chẳng hạn như không thể chờ dung binh đi thật xa mới đưa ra một cái tên để chúng ta đi theo. Vì thế đã quyết định là làm, chúng ta ở lại đây.
Ba người đều kinh ngạc, Trịnh Xá cười khổ nói:
- Bọn tôi đều là người phổ thông, bất đắc dĩ không nói làm gì, anh có thân thủ tốt, lại có súng vô hạn đạn dược, sao không đi theo họ, kiếm thêm ít điểm, nên biết giết licker trên tàu hỏa đáng 100 điểm đó nha.
Trương Kiệt cười khổ, lần đầu tiên trên mặt hắn thể hiện ra vẻ yếu nhược:
- Thật với mấy người, chẳng thằng chết tiệt nào nguyện ý ở lại cái thế giới này, lắm lúc tôi chỉ muốn chết cho xong, thế giới này không phải là chỗ để người ở, mẹ nó. Bên cạnh đó tôi cũng mong mấy người sống sót, có những bộ phim một người không tài nào sống sót được, nếu có vài cựu binh bên cạnh, khả năng sinh tồn sẽ cao hơn. Thôi, quyết định ở lại rồi thì thương lượng xem nói thế nào với họ đã.
Bốn người xúm vào bàn luận, đến khi dung binh trở ra thì đều tiến đến. Trịnh Xá biết rằng không chỉ hắn muốn sống sót, mọi người đều muốn sống, đối diện cái chết, ai cũng muốn sống, chỉ muốn sống.