Vô Hạn Khủng Bố

Chương 303 : Chiến trường chính Chiến đấu của mỗi người!

Ngày đăng: 19:05 20/04/20


Từ lúc Tiêu Hoành Luật còn đang bố cục, ở cách đó rất xa, chủ chiến lực của Trung Châu đội và chủ chiến lực của Ác Ma đội đang giao đấu với nhau. Hai bên đều quấn lấy đối phương, nhất thời không phân được thắng bại.



- Đáng ghét... đây mà là gió à? Rõ ràng vũ khí thời tiết! Ngươi cảm thấy bằng sức mạn của con người có thể làm đến mức độ này sao?



Trình Khiếu nằm bẹp trong một ống thép lớn, từ trong ống nhìn ra bên ngoài. Ở bên ngoài cát bay đá chạy mù mịt, nhìn giống như bão lốc đang ập tới... Ừm, không phải giống như mà thật sự là lốc xoáy đang đến.



Thành viên Ác Ma đội đang giao đấu với Trình Khiếu là một tên hifi trẻ tuổi, dáng vẻ nhu mì so với loli thật sự còn non tơ hơn, nhưng đó không phải là căn cứ để đánh giá thực lực của cô ta. Nhìn từ bên ngoài căn bản không thể nhận ra, thực lực cô ta không ngờ lại kinh người đến vậy. Sau khi đeo lên vòng tay tinh thạch, sử dụng quả cây gió lốc, thực lực cô ta lập tức tăng vọt, đây mới chính là thực lực thật sự của quả cây gió lốc.



Trong phạm vi vài kilomet gió lốc vụt nổi lên cuồn cuộn, nhất thời kéo theo cát bụi gách đá bay tứ tung. Một số kiến trúc tan nát căn bản không thể chống cự được gió lốc mãnh liệt như vậy, bốn phía không ngừng vang lên tiếng nhà cửa sụp đổ, mà gạch đá từ những tòa nhà đó vỡ ra lại càng tăng thêm uy lực cho lốc xoáy, đừng nói là con người đứng trong gió, dù là một chiếc xe tăng sợ rằng cũng bị đánh thành sắt vụn,



Vì thế khi lốc xoáy vừa mới hình thành Trình Khiếu đã lập tức bị thổi biến đi mất. Cũng may thuộc tính cường hóa của hắn là Nam Đẩu thủy điểu quyền, bản thân đã là quyền pháp điều khiển gió, cho nên gió xoáy không những không làm hắn bị thương mà ngược lại còn để hắn dựa vào gió trốn thoát khỏi tầm mắt thiếu nữ, tiếp đó nấp vào trong một đường ống ngầm dưới đất, nếu không thì số lốc xoát cát đá bên ngoài tuyệt đối đủ sức đánh cho hắn nát bét.



- Ca ca chỉ biết chạy trốn kia, mau đi ra đây nào. Ta biết huynh vẫn đang ở đây, mau mau chui ra đi, nếu không huynh đến cả cơ hội để ra cũng không còn nữa đâu...



Thanh âm của thiếu nữ ngắt ngắt quãng quãng truyền tới, kèm theo đó là tiếng vô số cát sỏi gạch đá va chạm vào nhau.



Trình Khiếu bĩu môi nghĩ thầm ta mà chui ra không phải bị ngươi chơi chết sao, ách, chơi... Là giết chết thì thỏa đáng hơn. Nói tóm lại, đánh chết hắn cũng không chui ra, mà cho dù là lốc xoáy thì tối đa cũng thổi bay tí đá tảng lên là hết, muốn lật tung cả mặt đất lên thì chút gió đó còn chưa làm được. Vì vậy tốt nhất là ở đây chờ cho tên pê đê kia dùng hết năng lượng là có thể dễ dàng đánh bại hắn, việc gì phải mất công mất sức đi đánh nhau với hắn chứ?



- Ca ca thật sự không ra à? Vậy thì ta không khách khí nữa đâu nhé, nếu mà ca ca chết. Hì hì, xuống địa ngục mà mơ tưởng đến vẻ đẹp của ta đi...



Thiếu nữ cười hì hì nói. Thanh âm của cô ta vẫn đứt đứt quãng quãng truyền tới, đặc biệt là hai chữ cuối cùng.



- Vòi rồng!



"À, hóa ra là vòi rồng... Vòi rồng?"



Trình Khiếu giật nảy mình, vội nhảy vọt ra khỏi đường ống dưới đất. Không ngoài dự đoán, lốc xoáy bên ngoài đã dừng lại, nhưng giữa không trung lại xuất hiện từng vòng từng vòng khí lưu xoắn ốc. Những luồng khí lưu xóa ốc đó thậm chí có thể thấy được bằng mắt thường, hơn nữa còn càng lúc càng dày đặc. Mắt thấy vòi rồng sắp sửa hình thành, Trình Khiếu phát hoảng lập tức lấy Goblin glider ra, chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.



- Chạy không được đâu, ngoài ra nếu ở trên trời, ca ca có khi đến cả rời khỏi tầm mắt ta cũng không xong nhé.



Tiếng tên pê đê lại ngắt quãng truyền đến, đồng thời còn có mấy luồng đao gió hoành không chém tới, chỉ là độ chuẩn hơi kém một chút, để Trình Khiếu nhảy tránh được qua khe hở mấy lưỡi đao. Nhưng chúng cũng khiến Trình Khiếu nhận ra một chuyện, nếu như hắn muốn sử dụng glider chạy chốn thì tuyệt không thể thành công, vừa lên không đã trực tiếp biến thành bia ngắm rồi. Hơn nữa lúc ấy hắn lại không cách nào sử dụng Nam Đẩu thủy điểu quyền, kết quả chắc chắn là phải chết, nếu như vậy thật không bằng chạy trốn qua ngõ ngách giữa những tòa nhà.



Nghĩ tới là làm, Trịnh Xá co giò chạy thẳng về phía khu vực nhà cửa đập trung dày đặc ở phía xa, chẳng chút để ý tới tiếng kêu giận giữ của gã hifi đằng sau lưng. Trong lúc hifi không ngừng mắng chửi hắn là đồ nhát gan thì khí lưu xoắn ốc đã dần dần hội tụ lại, cuối cùng hình thành một vòi rồng nhỏ đường kính khoảng hai ba mét. Nhìn qua vòi rồng chẳng có chút uy lực nào, nhưng dưới sự khống chế của thiếu nữ, nó lại không ngừng to lên, mạnh lên. Sau vài giây, vòi rồng đã tiếp xúc với mặt đất rồi phảng phất như một mũi khoan xoắn ốc, cày sâu xuống mặt đấy mấy mét, tạo thành một rãnh lớn không ngừng tiến về phía Trình Khiếu. Không chỉ như thế, vòi rồng còn càng lúc càng to lớn, đến khi còn cách Trình Khiếu vài nghìn mét, đường kính của nó đã lên tới hơn hai mươi mét. Gạch vụn đá vỡ, dây điện, xe cộ trên đường bị cuốn vào trong vòi rồng không ngừng oanh kích lẫn nhau, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy bên trong vòng xoáy liên tục bắn ra lửa điện nhấp nhoáng, uy thế thật sự sánh ngang với vòi rồng đáng sợ nhất trong bão tố của tự nhiên.



Quả cây gió lốc, đó là thuộc tính cường hóa của thiếu nữ áo hoa, thuộc loại quả cây hệ tự nhiên cao cấp nhất trong hệ cường hóa quả cây ác quỷ, hơn nữa dù là trong hệ quả cây tự nhiên thì loại thuộc tính này cũng được xếp vào hàng đỉnh cao. Đương nhiên, thuộc tính càng mạnh mẽ thì cần sức mạnh càng lớn để sử dụng, chỉ dựa vào lực lượng chưa tới mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư của cô ta thì căn bản không cách nào sử dụng sức mạnh tối cao của quả cây gió lốc. Sức mạnh đó thuần túy là uy thế của đại tự nhiên, tuy chưa đến mức hủy thiên diệt địa gì nhưng ít nhất cũng đủ thực lực để chiến đấu với cường giả cấp độ Trịnh Xá và clone của hắn. Lẽ dĩ nhiên, muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của quả cây gió lốc thì phỏng chừng ít nhất cũng phải đạt tới tầng thứ tư cao cấp mới được, đến lúc đó cho dù không có quả cây gió lốc thì giơ tay nhấc chân cũng đủ đánh chết Trình Khiếu rồi. Do đó nói một cách chính xác, quả cây gió lốc này đối với phần lớn mọi người mà nói thì đúng là gân gà, cũng giống như quả cây băng tuyết trong Lord of the Rings, uy lực cực lớn, hạn chế cũng cực lớn.



Thiếu nữ sở dĩ có thể phát huy sức mạnh của quả cây gió lến đến trình độ như hiện tại, mấu chốt vẫn là cô ta có được sản phẩm do clone Sở Hiên chế tạo, cùng cấp năng lượng gần như vô hạn. Nhưng dù như vậy, luồng sức mạnh này vẫn cần cô ta khống chế và sử dụng, chỉ riêng việc đó thôi đã khiến cô ta mệt mỏi hết sức rồi. Tuy nhìn cô ta nói chuyện có vẻ ung dung, quyến rũ nhưng kỳ thực tối đa chỉ có thể đánh với Trình Khiếu một lúc mà thôi. Quả cây gió lốc tuy mạnh nhưng không thể kéo dài, hiện tại sử ra vòi rồng cũng là muốn nhất kích tất sát. Vốn xuất thân trong Ác Ma đội, tâm tư tuyệt đối không thể thiên chân vô tà, hifi miệng thì vui đùa nhưng trong lòng lại chỉ hận không thể lập tức giết chết Trình Khiếu. Bây giờ nhìn hắn không còn dám ẩn nấp nữa, cô ta cũng tập trung hết tinh thần điều khiển vòi rồng, theo sát sau lưng Vương Hiệp, từ từ ép tời gần hắn.



Hai người một chạy một đuổi, không lâu sau Trình Khiếu đã tiến vào khu vực ngõ ngách, ở sau lưng hắn mấy trăm mét, một vòi rồng to lớn đuổi sát phía sau. Vòi rồng này đường kính tới hơn trăm mét, bên trong vòng xoáy đen kịt có không biết bao nhiêu là đá tảng, xe cộ chen chúc nhau. Mặt đất đã bị vòi rồng cày thành một rãnh dài sâu hoắm, nhà cửa dọc hai bên đường càng bị phá hoại nặng nề. Đến lúc này, tên hifi thực tế đã không còn cách nào khống chế được vòi rồng nữa, cô ta chỉ có thể chỉ ra phương hướng đại khái, tiếp đó dựa vào sức kéo hút của bản thân vòi rồng để bắt lấy Trình Khiếu, kéo hắn vào trong vòng xoáy.



Vòi rồng đã lớn đến cực đại, uy lực thật sự không thua gì vòi rồng trong tự nhiên, trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh, tốc độ gió hút mạnh đến kinh người. Trong lúc chạy, Trình Khiếu chỉ cảm thấy bước chân như hẫng bổng lên, đến khi hắn quay đầu lại, chỉ nhìn qua một cái đã sợ đến gần như hồn phi phách tán. Vòi rồng khổng lồ đen kịt ép tới, uy thế lớn đến kinh người, đừng nói là một tên Trình Khiếu, sợ rằng một con robot bị cuốn vào bên trong cũng biến thành mảnh vụn. Lúc này có chạy cũng không còn kịp nữa, tối đa sau mười giây nữa hắn sẽ bị cuốn vào bên trong, đến lúc ấy dù muốn không liều mạng cũng không được, không liều là chết!



"Làm sao bây giờ, không ngờ tên hifi này lại lợi hại đến mức ấy, hay là sản phẩm của clone Sở Hiên quá lợi hại?"



Trình Khiếu Yên lặng nhìn găng tay đang cầm. Đây cũng là sản phẩm của Sở Hiên, cũng có thể nâng cao uy lực Nam Đẩu thủy điểu quyền của hắn, chỉ do thực lực bản thân hắn có hạn, dù tăng cao thế nào cũng không bằng được uy lực của tự nhiên trước mặt, do đó hắn chỉ có thể một mực chạy trốn. Có điều, nói ngược lại, kỹ năng mạnh hay yếu chỉ liên quan đến người sử dụng mạnh hay yếu cùng phương pháp sử dụng mà thôi. Lúc này đã không thể tránh né được nữa, trong lòng hắn cũng ngầm hạ quyết tâm, chuẩn bị liều chết một trận với tên hifi kia.


- Ngươi biết không? Bí mật của thánh quang khí thật sự quá nhiều, nó là một trong những hình thức ánh sáng tâm linh cao cấp nhất. Ngoài đó ra, những ánh sáng tâm linh đỉnh cao mà ta biết chỉ có trường lực AT của La Cam Đạo là có thể ngang bằng với nó… Có lẽ ngọn lửa diệt thế của Trịnh Xá cũng có thể siêu việt nó, nhưng cũng chỉ có hai loại ấy thôi, một thức ngang bằng, một thứ vượt trội!



Hạo Thiên quát lớn.



Kỳ thực, những gì Hạo Thiên nói đều là sự thật. Ngoài hai loại ánh sáng tâm linh đó ra, hắn không tìm ra được loại ánh sáng tâm linh nào có thể đạt tới trình độ của thánh quang khí nữa. Có thể là hình thức ánh sáng tâm linh của những người hắn gặp còn chưa thể hiện rõ ra bên ngoài nhưng điều đó cũng đủ chứng minh sự cường hãn của thánh quang khí



Theo Hạo Thiên toàn lực vận hành thánh quang khí, luồng kim quang không ngờ lại từ từ thực chất hóa, biến thành một bộ giáp nửa thân bọc lấy người hắn. Ngoài đầu, ngực, cổ tay cùng một số bộ phận quan trọng được che chắn ra, trên tay hắn còn xuất hiện một cây trường thương màu vàng, sau lưng là một mảng ánh sáng phảng phất như đôi cánh, hình tượng thật sự uy vũ giống như thiên sứ chiến đấu… Ngoài vẻ mặt hắn là pha trộn giữa sợ hai và điên cuồng ra thì những chỗ khác đúng là không có một chút sơ hở nào.



Hình tượng Imhotep thể hiện ra cũng không hề thua kém, đó là một người khổng lồ bằng đá hoàn toàn thực thể hóa, màu sắc không còn là màu vàng đất nữa mà là màu trắng tím tương tự như đá hoa cương. Một người khổng lồ đá xuất hiện, thân thể tuy chưa đến mức khoa trương một trăm mét nhưng cũng được hơn năm mươi mét, chỉ nhìn qua bề ngoài cũng đủ biết thực lực của nó kinh ngươi đến mức nào. So với Hạo Thiên nhỏ bé ở trên trời, Imhotep xem ra có vẻ còn mạnh hơn một chút.



Lẽ dĩ nhiên, tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc đã là sự thật, mà chênh lệch thực lực giữa hai bên cũng không phải thứ có thể chỉ dùng mắt nhìn. Sau khi người khổng lồ bằng đá hoa cương xuất hiện, Hạo Thiên nâng trường thường từ trên cao đâm thẳng xuống. Từ độ cao hơn trăm mét ngắn ngủi, sau hai, ba giây, Hạo Thiên đã đâm ngập trường thương vào cánh tay người khổng lồ giơ lên chắn trước trán. Ầm một tiếng, cánh tay to vài mét vậy mà lại bị một cây trường thương nhỏ bé trực tiếp đâm gãy. Đang lúc Hạo Thiên chuẩn bị vung thương đâm tiếp xuống, thì người khổng lồ đá hoa cương đột nhiên vung tay đánh tới. Một quyền từ trên đập xuống đánh cho Hạo Thiên rơi ngập vào trong mặt cát, đồng thời người khổng lồ thậm chí còn nâng cánh tay bị đâm gãy lên, đập mạnh về phía hắn. Mỗi nhát đánh xuống đều làm tro bụi bốc cao lên mấy chục mét, sức mạnh to lớn nhanh chóng làm mặt đất xuất hiện một hố sâu lớn.



- Đây là công kích thuần năng lượng? Mẹ nó, không ngờ ngươi cũng học được nhanh như thế!



Tiếng gào giận giữ của Hạo Thiên từ dưới hố sâu vang lên, tiếp đó ánh sáng vàng chợt lóe lên, một bóng người màu vàng toàn thân đầy máu đã xuất hiện trước mặt người khổng lồ bằng đá hoa cương.



Năng lượng là tương đối, không tồn tại cái gì là khắc chế lẫn nhau tuyệt đối. Ánh sáng có thể khắc chế bóng tối, đồng thời bóng tối cũng có thể khắc chế ánh sáng. Năng lượng của Hạo Thiên có thể làm tan rã năng lượng bản thể của Imhotep, chuyện ngược lại cũng xảy ra, chỉ xem xem ai có thể gây cho đối phương thương tổn lớn hơn mà thôi. Một cuộc đánh loạn này đã hoàn toàn phá vỡ vẻ ưu nhã lúc trước của Hạo Thiên, tên này hiện tại cũng giống như loại côn đồ cầm vũ khí ngoài đường, đã bị đánh đến phát khùng.



Hạo Thiên cũng không hàm hồ, toàn thân kim quang chói lọi, dưới áp lực sinh tồn (nói chính xác là dưới áp lực ảnh hưởng từ Sở Hiên), hắn bộc phát ra nhiệt tình chiến đấu khó mà tưởng tượng nổi. Cho dù bị đánh đập một trận, hắn vẫn lao thẳng xuống chỗ người khổng lồ, một cước đá thẳng vào đầu nó. Ánh sáng vàng bừng lên, cái đầu bằng đã hoa cương lập tức vỡ vụn như bột phất. Người khổng lồ gầm lên điên cuồng, toàn thân rung động kịch liệt, nhưng vẫn còn may đó chỉ là rung động, không hề bị một kích của Hạo Thiên đánh ngã, ngược lại nó còn bắt đầu vung tay đánh về phía Hạo Thiên đang ở giữa không trung.



Quyền này đánh xuống cực nặng, đẩy văng Hạo Thiên ra xa hơn trăm mét, cũng may tên này có kim quang hộ thể nếu không một quyền vừa rồi đã đủ biến hắn thành thịt vụn rồi. Có điều, người khổng lồ đá hoa cương hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn, không ngờ lại bẻ ra một khối đá lớn trên người mình, ném về phía Hạo Thiên. Bình một tiếng, một quả cầu ánh sáng màu vàng bắn xuống, đánh trúng vào khối đá hoa cương, sóng chấn động cực mạnh, lan ra khắp bốn phía, làm bốc lên tro bụi mịt mù che lấp tầm mắt của người khổng lồ. Hơn mười giây sau, tro bụi mới dần dần tan đi, dưới bóng tối của lớp tro, quanh người Hạo Thiên xuất hiện hơn một trăm quang cầu lớn bằng miệng bát, chiếu sáng rực cả một vùng.



- Ta đúng là ngớ ngẩn, không ngờ lại giằng co với kẻ yếu ớt như ngươi ở đây lâu đến vậy… Bỏ đi, liều toàn lực cũng phải giải quyết ngươi, sau đó thực lực suy giảm cái gì gì nữa ta cũng mặc kệ. Không giết chết ngươi ta sẽ bị kéo chết ở chỗ này, tất cả nghe theo số trời đi!



Hao Thiên bật cười cuồng loạn. Thân thể hắn rõ ràng là đang run rẩy, một hơn phóng ra nhiều thánh quang khí như vậy, với thực lực của hắn đã là trả giá bằng sức sống rồi. Nếu như lần này còn không giết được Imhotep nữa thì hắn sẽ chết chắc, đây chính là được ăn cả, ngã về không.



Imhotep rõ ràng là đã nhận ra tình hình, người khổng lồ do đá hoa cương ngưng tụ nên không ngờ lại bắt đầu dần dần giải thể, xem ra hắn lại muốn trốn vào dưới cát lần nữa. Chỉ có điều tốc độ tan rã lần này so với người cát thì chậm hơn nhiều, mà Hạo Thiên cũng không thể để cho hắn từ từ trốn đi. Tên này vụt nhảy lên, hai chân tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, mang theo hơn trăm quả cầu ánh sáng đồng loạt đá vào người khổng lồ. Theo quả cầu đầu tiên tiếp xúc với người khổng lồ đá hoa cương, ánh sáng màu vàng lập tức bao trùm khắp toàn thân người khổng lồ giống như dịch thể. Từng quả từng quả, từng tầng từng tầng, thân thể người khổng lồ bị chất lỏng màu vàng cường hành ăn mòn. Một cước nhìn như mạnh mẽ của Hạo Thiên, tốc độ đá vào người khổng lồ lại cực chậm, giống như đang chìm ngập trong bùn lầy, chỉ là mỗi phân hạ xuống đều phá vỡ thân thể to lớn bằng đá hoa cương, đến cả năng lượng màu đen bên trong cũng cùng lúc bị ăn mòn. Hơn mười giây sau, người khổng lồ đã bị ăn mòn hết một nửa cơ thể, một nửa còn lại đã sớm tan rã, biến thành một đoàn năng lượng màu đen lớn.



Đoàn năng lượng màu đen to lớn ấy điên cuồng đâm xuống phía dưới, nhưng không biết tại sao, dưới sức ép cực mạnh của quang cầu màu vàng vậy mà lại không cách nào chui xuống dưới mặt cát được một bước, chỉ có thể gào lên thống khổ, không ngừng giãy giụa. Chỉ đáng tiếc, áp lực từ quả cầu ánh sáng quá lớn, khiến cho bóng đen đó đến cử động một chút cũng không được nữa.



- Chạy không thoát đâu! Chết đi!



Hạo Thiên đã gần như phát điên, hắn tập trung toàn bộ sức mạnh thể chất, tinh thần bộc phát hết ra ngoài. Lúc trước khi hắn nhảy lên tấn công, một bộ phận thánh quang khí đã xâm nhập vào trong cát, ngăn cản đường rút lui của người khổng lồ đá hoa cương. Lần bạo phát toàn diện này, hắn vắt kiệt đến từng chút xíu sức mạnh còn lại cơ thể. Thánh quang khí đã rời khỏi cơ thể, thánh quang khí bên ngoài da, thánh quang khí trong cát, ba luồng sức mạnh hợp nhất, quyết tâm phải giết cho được Imhotep. Không lâu sau, chỉ nghe ầm một tiếng, Hạo Thiên rút cuộc cũng đá một cước xuống, một chút bóng đen cuối cùng cũng bị đập tan vào trong cát. Trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất như nghe thấy tiếng ai đó hét lên Anck-Su-Namun, tiếp đó không còn một tiếng động nào nữa.



- Ta thắng… phải không?



Hạo Thiên rơi bịch xuống đất lập tức không thèm để ý hình tượng nằm lăn tại chỗ, nhìn bộ dạng hắn quả thực là chật vật hết mức. Trong đòn tấn công điên cuồng lúc cuối, lực bộc phát từ kim quang đã xé rách tất cả mọi vật trên người Hạo Thiên, hiện tại hắn đã hoàn toàn trần truồng, đến cả quần lót cũng không còn, trong thân thể lại càng không có chút xíu thánh quang khí nào nữa. Giờ phút này, đừng có nghĩ đến chuyện bảo hắn chiến đấu tiếp, tình huống cực kỳ tương tự như Trình Khiếu lúc nãy, chỉ một con zombie bước ra cũng đủ giết chết hắn.



Có điều nói ra thì Hạo Thiên cũng khá may mắn. Lúc trước Imhotep sử dụng quả cây cát bụi đã gần như biến tất cả mọi thứ trong phạm vi hơn nghìn mét thành cát vụn, lại thêm ảnh hưởng từ trận chiến của Sở Hiên, ở khu vực xung quanh đây thật sự không còn một con zombie hay sinh vật biến dị nào nữa.



Lại mất thêm một lúc lâu nữa, Hạo Thiên mới run rẩy đứng dậy. Hắn lặng lẽ nhìn sa mạc phía sau, thở dài lấy ra Goblin gilder, tiếp đó bay thẳng lên không trung.



- Chúng ta chẳng qua đều chỉ là quân cờ trong cục thôi, sống chết đều không tự quyết định được, tại sao cứ phải đấu đến lưỡng bại câu thương chứ? Tại sao phải khổ như vậy…



Hạo Thiên vs Imhotep… Hạo Thiên thắng!