Vô Hạn Khủng Bố
Chương 305 : Không
Ngày đăng: 19:05 20/04/20
Thập phương luân hồi trận vừa thành lập căn bản không thấy có gì biến hóa, nhưng sao khi La Ứng Long rời đi, hai người lại bắt đầu chiến đấu thì một khoảng đất rộng mấy nghìn mét bỗng từ từ dâng lên, phảng phất như động đất. Tình hình tiếp theo quả đúng như La Ứng Long nói, sức thiêu đốt của Hắc viêm với đất đá giảm hẳn, sự phá hoại do sức mạnh của Trịnh Xá cũng yếu đi đáng kể, lúc trước một đao một kiếm chém xuống chấn động lan tới mấy chục mét, bây giờ chỉ có hơn mười mét, hơn nữa mức độ suy giảm còn đang từ từ tăng lên.
Thập phương luân hồi trận này cũng không phải là đại trận gì cả, nói chính xác thì nó là trận pháp người tu chân chuẩn bị cho chiến đấu. Có điều nó cũng không dùng để chiến đấu sống chết, mà là một loại trận pháp các môn phái tu chân trong thế giới mà La Ứng Long học tập tu chân sử dụng khi tỷ thí. Đặc điểm của trận pháp này là hấp thu năng lượng mà người chiến đấu bên trong tiết ra, dùng số năng lượn đó để cường hóa mặt đất đồng thời cũng cường hóa trận pháp, khiến cho người bên trong dễ dàng ra ngoài nhưng người bên ngoài lại rất khó vào trong, nhằm mục đích chống người ngoài quấy rầy cuộc tỷ thí. Số năng lượng tiết ra ngoài nhiều hơn nữa thì tuân theo tinh thần không lãng phí, thông thường sẽ tiêu tán ra xung quanh dưới dạng thiên địa linh khí, còn hiện tại La Ứng Long trực tiếp hấp thu số thiên địa linh khí này làm của mình. Nói cách khác, theo cường độ chiến đấu của hai người Trịnh Xá tăng cường, hiệu quả ngăn ngừa quấy nhiễu từ bên ngoài cũng từ từ tăng lên, mà năng lượng La Ứng Long nhận được cũng sẽ nhiều thêm... Đây đúng là kết quả hai bên đều có lợi, nhìn qua thì là vậy.
Sau khi bố trí trận pháp, Mochizuki Jun yên lặng cưỡi phi kiếm lơ lửng giữa không trung. Hắn liên tục sử dụng thần niềm tuần tra bốn phía, tuy không được như tinh thần lực khống chế giả lướt qua là rõ, nhưng chung quy cũng là thủ đoạn tiên gia của người tu chân, ít nhất cũng có thể thăm dò được nằm cách xa mấy trăm kilomet.
"Không thấy, vẫn không thấy La Cam Đạo ở đâu cả... Chẳng lẽ hắn thật sự bị mù đường? Không thể nào. Ánh sáng tâm linh cũng không phải vật trang trí, hơn nữa còn là ánh sáng tâm linh cao cấp như trường lực AT, mặc dù không bằng được ánh sáng tâm linh Hắc viêm của clone Trịnh Xá nhưng so với ánh sáng tâm linh Tiềm long biến của Trịnh Xá thì mạnh hơn nhiều. Tại sao đến như vậy mà vẫn không cảm ứng được khí thế chấn động khi cường giả chiến đấu? Quá quỷ dị... Chẳng lẽ lại là "hắn" đang giở trò? Cái này cũng có khả năng. Dù sao thì các cường giả khác chiến đấu vẫn còn chưa phân thắng bại, đến cả hai tên Sở Hiên cũng chưa biết thắng thua, xem ra vẫn còn phải kéo dài thời gian. Nếu để đại sát chiêu La Cam Đạo này lộ ra quá sớm thì kết quả sẽ đầy biến số..."
Kỳ thực việcLa Cam Đạo biến mất lại đúng là có liên quan đến trường lực AT, nói một cách chính xác là do đột nhiên có được trường lực AT quá mạnh mẽ. Cũng giống như một người chỉ có tầng thứ tư sơ cấp, còn chưa hoàn toàn tiến vào trung cấp, bỗng dưng lại có sức mạnh của tầng thứ năm, vấn đề chủ yếu nhất mà hắn gặp lúc này là không đủ sức khống chế. Vấn đề này tuy không đủ khiến thân thể EVA mạnh mẽ đến biến thái của hắn sinh ra tác dụng phản phệ nào cả nhưng lại ảnh hưởng tới khả năng sử dụng trường lực AT của bản thân hắn, ví dụ như các loại cảm ứng cơ bản nhất.
Do vậy La Cam Đạo bay lệch hướng đến hơn một nghìn kilomet, sau đó lại bay sang một hướng khác càng xa hơn nữa cho tới khi nhìn thấy cả bờ biển. Tiếp đó hắn theo một lối khác bay về lại lệch một khoảng không kém lần trước... So với cả trái đất, EVA thật sự quá, quá nhỏ bé, so với con kiến trong lòng bàn tay con người còn bé hơn....
Thời gian không ngừng trôi đi, La Cam Đạo bắt đầu từ từ thuần thục trường lực AT của hắn, La Ứng Long thì không cam tâm tiếp tục tìm kiếm. Mấy người Vương Hiệp thì bắt đầu thảo luận trước tiên nên tới hỗ trợ Sở Hiên hay tiến về phía chiến trường Trịnh Xá. Thời gian cứ dần dần trôi...
Keng!
Tiếng va chạm thanh thúy, hai bóng người tách rời nhau giữa không trung, tiếp đó biến mất trên mặt đất. Do tốc độ cả hai thật sự quá nhanh, đã vượt qua thị giác chuyển động của con người quá nhiều nên cơ bản chỉ có thể thấy một bóng đen lao vụt qua, ngoài ra không còn thứ gì nữa.
- Quả táo nhỏ non nớt cuối cùng cũng tới này chín đỏ rồi... Cái cảm giác chờ đợi thu hoạch cùng với sắp sửa kết thúc này thật đúng là phức tạp, đến mức làm ta muốn giết người...
Triệu Chuế Không đột ngột xuất hiện trên mặt đất, con dao găm màu đỏ máu trên tay hắn tinh xảo, trong vắt, trông cực kỳ đáng yêu, phảng phất như một món đồ trang sức. Nhưng khi nằm trên tay tên sát tinh này, con dao găm lập tức biến thành thứ đáng sợ hơn bất kỳ vũ khí hiện đại hóa nào. Chỉ thấy dao găm khẽ rung lên, lưỡi dao lập tức trở nên mơ hồ, tiếp đó không gian phía trước mặt Triệu Chuế Không cũng đột ngột biến thành mơ hồ mù mịt. Trong khoảnh khắc, lấy Triệu Chuế Không làm khởi điểm, mặt đất, vật thể trong phạm vi một trăm mét trước mặt hắn đều tan vỡ, biến thành từng từng khối nhỏ như hạt đậu, đồng thời hắn lại vung tay khẽ vạch một nhát sang hướng khác. Khoảng không phía đó chợt bắn ra một vài tia máu, thân thể Triệu Anh Không cũng từ đó hiện ta.
- Quả táo nhỏ, muội chỉ trưởng thành đến mức độ này thôi sao? Vẫn giống như những quả câu hư thối ư...
Triệu Chuế Không lè lưỡi liếm vệt đỏ trên dao găm,bấy giờ mới mỉm cười nói.
Triệu Anh Không thoáng mỉm cười không đáp. Trên vai và tay nàng rõ ràng đã có rất nhiều vết thương, tuy không trí mạng nhưng mười mấy vết thương xuất hiện vẫn làm áo nàng bị nhuộm hồng. Cũng may Triệu Anh Không là thành viên tiểu đội luân hồi, đã mở cơ nhân tỏa cùng tố chân thân thể siêu nhân, nếu là người bình thường, không kịp thời cầm máu vét thương trên người thì đã sớm mất máu mà chết rồi.
"Đúng là khó xử. Tốc độ thật sự quá nhanh, đã vượt quá cả sức tưởng tượng rôi, là Mach 3? Hay là Mach 5? Hay là trên Mach 10? Tốc độ thế này vốn không phải tốc độ con người có thể có được..."
Triệu Anh Không trong đầu không ngừng suy nghĩ phương thức chiến đấu tiếp theo. Là nhân cách chính, cũng là thiên tài trăm năm khó gặp chân chính của thích khách thế gia, chiến đấu đối với nàng phảng phất như một loại bản năng, cho dù là ở vào tình huống xấu hết mức cũng không cách nào phá vỡ ý chí chiến đấu của nàng.
"Ca ca lừa đảo, ánh sáng tâm linh của huynh rõ ràng không phải niệm động lực gì cả, hẳn phải là ánh sáng tâm linh thuộc loại tốc độ mới đúng? Tốc độ này thậm chí còn vượt xa cả Trịnh Xá trong trạng thái hủy diệt, tuy còn chưa tới mức độ Hồng hoang, khai thiến tích địa nhưng cũng không phải là tốc độ bình thường con người nên có. Hơn nữa theo một góc độ khác, cho dù là tốc độ và sức mạnh siêu quần như Trịnh Xá thì đó cũng là kết quả của việc hắn dùng năng lượng tác động lẫn nhau, còn tốc độ của ca ca thì luôn nhanh như vậy, lại không có chút tác dụng phụ nào, chỉ có thể là hiệu quả do ánh sáng tâm linh trong bản thân con người sinh ra thôi..."
- Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ phải sử dụng công phu cuối cùng rồi sao?
Triệu Anh Không hơi nghiêng đầu, bộ dạng trông vô cùng quyến rũ, hơn nữa Triệu Anh Không nhân cách chính rõ ràng cũng khác với nhân cách phụ, tuy ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng nhưng khuôn mặt lại mang nét quyến rũ và đáng yêu đặc hữu của thiếu nữ.
- A a a, ta nghe thấy rồi nhé. Quả táo nhỏ, tai ta rất thính đó nha... Còn có công phu cuối cùng gì nữa? Nếu không sử dụng thì lát nữa có thể sẽ muộn mất đấy nhé.
Triệu Anh Không mỉm cười ôn nhu, vừa cười vừa từ từ bước tới chỗ Triệu Anh Không. Tuy hắn còn chưa công kích nhưng không khí giữa hai ngươi lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo
Triệu Anh Không cũng không cử động. Nàng bỗng mở miệng nói:
- Có vẻ rất là bất công nhé. Ca ca huynh có vẻ rất là hiểu ta, có phải là clone Sở Hiên giao hết tư liệu về ta cho huynh không? Thật đúng là, Sở Hiên bên phe ta chẳng chịu trách nhiệm gì cả, lại còn thường xuyên bắt bọn ta làm mồi nhử nữa. Vì thế, không bằng ca ca trả lời ta ba câu hỏi đi, phải cho ta một số thông tin thì mới có thể phát huy toàn bộ thực lực được, huynh thấy sao?
Nàng đang đánh cược... Hoặc có thể nói là chỉ vỏn vẹn dựa vào một suy đoán mơ hồ trong lòng, nàng đánh cược...
- Ừm, nghe có vẻ cũng không sai... Được rồi, muội hỏi đi."
"Cược thắng rồi, vậy thì tính toán trong lòng ca ca sẽ là..."
Triệu Anh Không khẽ mỉm cười, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp lên tiếng hỏi:
- Nếu như huynh đánh với clone Trịnh Xá, huynh có thể làm hắn bị thương không? Hoặc có thể nói là huynh có thể khiến hắn bị thương trí mạng không?
- Có thể.
- Câu hỏi thứ hai, nếu huynh ôm theo một người mà chạy thì còn chạy nhanh được như vậy nữa không?
Triệu Anh Không tiếp tục hỏi
-...Không thể.
- Cám ơn ca ca, vậy thì công phu giữ nhà của ta cũng phải sử dụng ra rồi, coi như cám ơn huynh đã trả lời ta...
"Ca ca, nếu như chúng ta trưởng thành... Này, ca ca, chú ý nghe nào. Đến lúc đó muội sẽ gả cho huynh, sau đó lại tìm cho Nhị Không một ông chồng tốt... Hì hì, khi ấy chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau. Nếu như mấy lão già trong gia tộc dám tới làm phiền, chúng ta trước hết sẽ hủy diệt thích khách thế gia rồi sẽ tính, huynh thấy có được hay không, ca ca..."
"...Ca ca, muội khó chịu lắm, ác ma trong cơ thể như đang muốn lao ra vậy... Ca ca, muội còn có thể áp chế được con ác ma này bao lâu nữa..."
"...Muội nói bao nhiêu lần rồi, khi đối mặt với kẻ địch thì luôn phải mỉm cười thế này này, chỉ có ánh mắt thì lạnh lùng nhìn đối thủ, không được cười cười ngớ ngẩn như vậy nữa, ca ca..."
"...Không được chết, ta đã nói phải để mọi người cùng nhhau sống sót, chúng ta tìm biện pháp giải quyết ẩn hoàn trong cơ thể, sau đó cùng sống với nhau vui vẻ cả đời… Ta không muốn chỉ có một mình, ta không muốn sống sót cô độc một mình. Oa, Triệu Chuế Không! Ta hận ngươi, ta hận ngươi mãi mãi!"
Ký ức ngày xưa, ba đứa bé cô đơn nhìn nhau, khích lệ lẫn nhau sống sót, tất cả đều hy vọng có thể trở thành người thân yêu nhất của đối phương, cũng hy vọng đối phương có thể trở thành người thân yêu nhất của mình. Cho dù không thấy được tương lai, nhưng có thể được nhìn thấy nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.... Nhưng rồi tất cả cuối cùng cùng cũng kết thúc, chỉ còn lại bóng tối và lạnh lẽo sau khi mất đi đồng đội, trên con đường không thể thấy được tương lai, càng bước càng trầm luân...
"Ca ca, ta đã đã tìm được đồng đội mới... Ta nhất định sẽ không để huynh một mình trần luân cô độc nữa!"
Ầm một tiếng vang dội, hai người đang quấn lấy nhau rơi thẳng xuống đất, phá ra một lỗ sâu hoắm. Triệu Anh Không vẫn áp chặt vào sau lưng Triệu Chuế Không, Triệu Chuế Không thì yên lặng đứng đó. Nếu không nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bộ dạng hai người lúc này thì thoạt trông họ thật sự giống một đôi tình nhân.
- Ca ca, không được đâu nhé, lại muốn bắt ép ta lần nữa sao? Lại muốn một mình chịu đựng đau khổ cùng cô độc lần nữa sao? Ca ca, lần này ta chắc chắn sẽ không buông tay đâu!
Trước mặt Triệu Chuế Không, một con dao găm màu đỏ máu không ngờ lại đang đâm vào tim hắn, chỉ là mới đâm sâu được có nửa phân mà thôi. Bàn tay nhỏ vốn đang bắt xương quai xanh hắn bây giờ lại dịch sang bên, nắm chặt lấy lưỡi dao, bàn tay còn lại của Triệu Chuế Không thì đang đặt lên chuôi dao, như muốn đẩy nó đâm sâu vào tim mình.
- Ca ca, đây là Vampire touch đúng không? Vũ khí ma pháp truyền thuyết cấp 2A, nhưng lại không có bất kỳ thuộc tính cộng thêm nào. Đặc điểm duy nhất của nó là có thể hấp thu thuộc tính ánh sáng tâm linh của đối phương. Không phải trực tiếp hấp thu ánh sáng tâm linh mà chỉ vỏn vẹn hấp thu thuộc tính đặc thù của ánh sáng tâm linh đối phương mà thôi, hơn nữa cũng chỉ duy trì được trong chốc lát ngắn ngủi. Nếu so với người khác thì nó thật sự là gân gà, nhưng đối với chúng ta mà nói... Không, đối với tất cả những kẻ không hoàn chỉnh do thích khách thế gia chế tạo ra mà nói, nó chính là cứu tinh duy nhất để chúng ta có thể sống sót.
Triệu Anh Không vừa nói, trong mắt nàng đột nhiên rơi lệ. Nàng cứ như vậy, dựa sát vào tấm lưng rộng của Triệu Chuế Không mà rơi lệ không ngừng. Con dao găm màu đỏ máu không ngừng cắt phá tay nàng, máu tươi trong lòng bàn tay thuận theo lưỡi dao nhỏ xuống ngực hắn, máu của hai người từ từ hòa vào nhau.
- Ánh sáng tâm linh của chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã không hoàn chỉnh. Tuy về một số phương diện so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều, ánh sáng tâm linh cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, khống chế, nhưng chính vì như thế nên tâm ma lại càng dễ dàng khống chế chúng ta. Ngoài ta, càng tiếp cận tầng thứ tư trung cấp, chúng ta càng không còn cách nào cứu vãn được, mãi đến khi ta hợp nhất với nhân cách phụ mới thật sự biết được tất cả... Con dao găm Vampire touch này vừa khéo có thể hoàn thiện bộ phận thiếu hụt của chúng ta, vì thế thế ta mới chú ý tìm kiếm. Chỉ cần hấp thu ánh sáng tâm linh cũng có thiếu sót một bộ phận, giống như ta và huynh... Là các thành viên duy nhất của thích khách thế gia trong thế giới luân hồi, chỉ có chúng ta mới là người mang ánh sáng tâm linh không hoàn chỉnh, hơn nữa cường độ cũng vừa khéo không chênh lệch nhau lắm. Một khi con dao găm này đâm xuyên chúng ta, huynh bị đâm thủng tim chết trước, ánh sáng tâm linh của huynh sẽ thuận theo nó truyền sang cho ta, đến lúc ấy ta sẽ có ánh sáng tâm linh hoàn chỉnh mà sống sót... Ca ca, huynh đúng là đồ đại ngốc!
Triệu Anh Không liên tục rơi lệ, khuôn mặt nhỏ bé khẽ cọ vào lưng Triệu Chuế Không.
- Tại sao ca ca ngay từ đầu đã ép buộc nhân cách phụ của ta phải không ngừng mạnh lên? Cho dù là dùng thù hận, cho dù là dùng tâm hồn méo mó, cho dù là dùng lời lẽ ác độc cùng công kích bạo lực cũng nhất định phải làm nhân cách phụ của ta mạnh lên? Bởi vì ca ca đang chờ đợi. Chờ đợi ánh sáng tâm linh của ta đạt tới cường độ ngang bằng với huynh, đến lúc đó mới có thể chịu đựng được một nửa ánh sáng tâm linh của huynh. Ca ca ngốc, rõ ràng đã bị tâm ma khống chế, tại sao lại còn thức tỉnh lại mà làm tất cả vì ta... Huynh là đồ đại ngốc!
Nói đến đây, Triệu Anh Không cuối cùng cũng không nhịn được, bật khóc hu hu, bộ dạng đâu còn là cường giả đỉnh cấp gì nữa, rõ ràng là một thiếu nữ đang vô cùng thương tâm.
-....Đúng là rất ngốc, những lúc ngẫu nhiên tỉnh lại...
Triệu Chuế Không vẫn quay lưng về phía Triệu Anh Không, trong mắt hắn đã không còn tơ máu, cũng chẳng còn nụ cười mỉm tàn bạo nữa, chỉ còn vẻ trầm tư phảng phất như đang nhớ lại một ngày đã xa. Hắn thì thào nói:
- Những lúc rảnh rỗi ngẫu nhiên tỉnh lại, chung quy cứ luôn nhớ tới những chuyện lúc ba người chúng ta còn ở cùng nhau, tất cả đều khó mà quên được, cho nên... Cho dù là một mình quả táo nhỏ muội cũng được, cố gắng sống cả phần của chúng ta đi. Biết muội đã tìm được đồng đội của mình, không còn trầm luân trong bóng tối và cô đọc nữa, ta rất vui...
Nói đoạn, tay hắn lại dùng lực, lưỡi dao lại đâm sâu về tim hắn thêm vài phân.
- Không, ca ca huynh thật ích kỷ, lại muốn kéo tay muội đâm về phía mình sao? Lúc trước đã như vậy, bây giờ cũng như vậy, muội thật ghét bộ dạng như thế của huynh... Vì thế...
Triệu Anh Không đột nhiên nhìn sang cách đó không xa, một Triệu Anh Không khác xuất hiện trước mặt hai người. Thần sắc nàng có chút vặn vẹo, phảng phất như thân thể không phải của nàng, từng bước từng bước như robot tiến về phía hai người.
- Dù sao cũng là nhân cách phụ mà, dù chỉ có mấy giây ngắn ngủi cũng được. Khoảng thời gian này tạm thời để tôi khống chế đi... Xin lỗi, người kia của tôi, đã bắt cô làm chuyện trái lương tâm như vậy. Bất quá, cũng sẽ không lần sau nữa đâu.
Triệu Anh Không mỉm cười rạng rỡ, nhẹ nhàng nói với Triệu Anh Không kia.
Nói xong, Triệu Anh Không kia đột nhiên nâng thanh trường kiếm vô hình lên, chỉ thẳng vào ngực Triệu Chuế Không, phía sau lưng hắn chính là thân thể Triệu Anh Không đang ôm sát vào.
-...Quả táo nhỏ, đây là báo thù của muội với ta à? Thật đúng là... Làm ta chỉ muốn hôn muội một cái mới được. Ta thích muội từ lâu lắm rồi, nhưng mà chúng ta lại...
Triệu Chuế Không hơi hơi giãy giụa nhưng ánh sáng tâm linh trong cơ thể đã hoàn toàn bị Triệu Anh Không áp chế, mà nàng cũng liều mạng sử dụng ánh sáng tâm linh của mình khiến cho hắn căn bản không cách nào cử động được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhẹ buông dao găm xuống, đưa bàn tay dính máu hướng về sau vai, ở đó, người hắn yêu đang kề sát thân thể hắn, đó là điều duy nhất chống đỡ hắn sống sót...
Bàn tay dính máu khẽ chạm lên khuôn mặt nhỏ bé, dòng máu vẫn còn mang theo hơi ấm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, như là người thân, như là người tình...
"Ca ca, cùng nhau nhé, lần này sẽ không để một mình huynh phải cô đơn nữa!"
- Không, đây không phải là báo thù, ca ca ngốc... Đây là báo đáp của muội với huynh. Lần này đến lượt muội nắm lấy thanh kiếm ấy rồi, cùng đâm thủng trái tim hai chúng ta... Lần này hãy để muội đâm nó xuống đi.
Trong tiếng nói, Triệu Anh Không kia đã vung thanh trọng kiếm vô hình đâm xuyên hai người, xuyên thủng trái tim cả hai một người, đem hai người nối liền với nhau, thật chặt...
"...Người kia của tôi, cảm ơn cô, xin lỗi... Nếu thân thể tử vong, ánh sáng tâm linh của tôi còn có thể duy trì được khoảng một tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này sẽ do cô thay tôi hoàn thành trách nhiệm của chúng ta vậy. Nhất định phải giúp Trịnh Xá thắng được trận chiến cuối cùng này nhé! Còn cả... nói với mọi người, thật xin lỗi, và cảm ơn..."
Triệu Anh Không mỉm cười khẽ nhắm mắt lại, tay nàng cũng buông dao găm ra. Đang lúc chuẩn bị thở phào thì Triệu Chuế Không chợt vươn tay, nắm chặt lấy tay nàng, cả hai người đều mỉm cười, cùng chậm rãi nhắm mắt lại...