Vô Hạn Khủng Bố
Chương 307 : Vĩnh viễn không thối nát!
Ngày đăng: 19:05 20/04/20
Từ chiến trường của La Ứng Long và La Cam Đạo liên tục truyền tới tiếng nổ kịch liệt, những người đang ở cách đó cực xa cũng đều cảm nhận được rõ ràng. Tuy họ không hề biết La Cam Đạo đã mạnh đến mức đủ ảnh hưởng đến chiến cục nhưng chỉ riêng bằng khoảng cách của hai lần phát nổ này cũng khiến tất cả mọi người biết được thực lực của La Ứng Long. Tên này không hổ là tu chân giả chính thống duy nhất của cả thế giới luân hồi, thật sự không có gì phải hổ thẹn!
Nhưng cũng chính vì như vậy, áp lực với mấy người Vương Hiệp lại càng tăng mạnh. Mặc dù họ không biết La Ứng Long đang chiến đấu với ai, thậm chí thực lực đối phương rút cuộc là như thế nào, nhưng nếu La Ứng Long đã gia nhập Trung Châu đội, vậy kẻ kia chắc chắn là kẻ địch của Trung Châu đội. Mà nói theo hướng khác, đối thủ có thể khiến La Ứng Long phải liều mạng như vậy thì thực lực chí ít cũng phải có trình độ nhất định, nếu cả hai lần phát nổ đều không giải quyết được kẻ định, vậy thì khi bọn họ phải đối mặt với kẻ đó, có thể làm được đến mức như La Ứng Long hiện tại hay không? Đáp án không cần nói cũng biết....
Những người ở đây gồm có Vương Hiệp Trình Khiếu, Minh Yên Vi, Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên, tuy nói có đến năm người nhưng thật sự đều không phải thành viên chủ chiến. Nếu nói về sức chiến đấu, trong tình huống có chuẩn bị Vương Hiệp có thể tạo ra vụ nổ cực mạnh trong khoảnh khắc, uy lực đạt tới một đòn cấp Hủy diệt của Trịnh Xá, nhưng cần phải đó đủ thời gian để chuẩn bị. Trình độ cận chiến của Trình Khiếu thì tạm được... Cũng chỉ vỏn vẹn là tạm được mà thôi, đối đầu với cường giả cấp độ Triệu Chuế Không thì đừng nói là đón gió chém một đao, có khi hai ba đao cũng bị hắn phá hết sạch. Còn về ba người còn lại, một là Minh Yên Vi chẳng có cường hóa cụ thể gì, thực lực rất yếu, hai là Lưu Úc, Lâm Tuấn Thiên hai tên tay mơ. Một người có thể miễn cưỡng triệu hồi Thần chiến binh Obelisk mấy chục giây, người còn lại miễn cưỡng có thể cụ thể hóa mấy con dao cùn, chỉ vậy mà thôi, đừng nói là ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến, có thể giữ mạng đã là may mắn lắm rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Vì thế năm người không tránh khỏi có chút lo lắng bất an, mãi đến khi Trương Hằng bay tới, bọn họ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không biết từ lúc nào, cái tên hèn nhát này đã trưởng thành đến mức đủ gánh vác trọng trách.Hắn là một trong những thành viên chủ chiến đỉnh cao của Trung Châu đội cơ mà, những cái khác không nói, giờ phút này hắn hoàn toàn có thể trực tiếp lên trên cột đá, ảnh hưởng tới kết quả cuộc chiến giữa hai Trịnh Xá.
- …Vậy à? Xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Trương Hằng nghe Vương Hiệp thuật lại vắn tắt mọi việc xong, hắn liền yên lặng trầm tư, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Mọi người đã có tính toán gì chưa?
Mấy người Vương Hiệp đưa mắt nhìn nhau, một lát sau, Trình Khiếu mới lên tiếng nói:
- Trương Hằng, ngươi nói lúc trước ngươi thấy chiến đấu của hai tên Sở Hiên… Bọn hắn vẫn chưa phân thắng bại sao?
- Ừ, nhìn qua có vẻ cả hai đều đầy đủ tinh thần... Ít nhất là ta không dám tới gần quan sát, nhưng theo khí thế bọn hắn phát ra thì có lẽ muốn phân thắng bại còn cần một lúc lâu nữa. Trong thời gian này chúng ta có nên đi giúp Trịnh Xá trước không?
Trương Hằng gật đầu đáp.
Năm người còn lại đều yên lặng trầm tư, chỉ có Minh Yên Vi đột nhiên nhìn clone Minh Yên Vi đang được Trương Hằng vác trên vai, hỏi:
- Cô là clone của tôi phải không? Tay cô làm sao vậy?
Trương Hằng giống như tới tận lúc này mới nhớ ra hắn đang vác Minh Yên Vi, vội vàng đặt nàng xuống. Cô gái này cũng rất cứng rắn, sau khi được đặt xuống cũng không kích động, lặng lẽ đứng dậy, nói:
- Bị tên bắn đứt... Bản chính, cô luôn ở cùng với hắn sao?
"Hắn" ở đây tất nhiên là chỉ Trương Hằng, Minh Yên Vi cũng không phủ nhận, chỉ yên lặng gật đầu, tiếp đó mới nói:
- Vẫn còn muốn giết hắn sao? Hay là... Đã tuyệt vọng đến mức ngay cả ý muốn giết hắn cũng không còn nữa?
-...Đã sắp như vậy rồi, nếu lần này không giết được hắn nữa tôi sẽ kết thúc cuộc sống này. Trong Ác Ma đội, khi vừa bị nhân bản vào, để tránh không để đám da trắng đó đụng tới, tôi đã tự sát một lần. Khi ấy clone Trịnh Xá cũng vừa mới tiến vào được một bộ phim kinh dị, sau đó thực lực hắn mạnh lên, giết sạch đám người da trắng kia rồi mới hồi sinh tôi…. Đúng là đáng cười, rõ ràng không muốn quay lại thế giới này nữa, vậy mà cuối cùng vẫn quay về, hơn nữa còn mang theo ký ức lúc trước quay lại, chuyện đó...
Clone Minh Yên Vi khẽ lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ thê lương, nói.
- Tôi hiểu... Tôi lúc nào cũng có cảm giác đó.
Minh Yên Vi bản chính cũng yên lặng gật đầu. Nhất thời cả hai cô gái đều không nói gì nữa, còn đám đàn ông xung quanh thì trừ Trương Hằng ra, tất cả đều nhìn đông ngó tây, coi như không biết, chỉ có Trương Hằng sắc mặc xấu hổ đứng đó không dám động đậy chút nào.
-...Tại sao lại phải sống? Tâm trí cô chỉ vỏn vẹn ở mức muốn tìm đến cái chết thôi sao? Nếu quả như vậy thì mang theo sự đau khổ đó mà mạnh mẽ lên đi. Sau đó giết chết tất cả những kẻ làm cô phải đau khổ, tiếp theo sẽ tự sát. Đừng có làm lãng phí điểm thưởng và chi tiết kịch tình của ta, nếu không làm nổi chuyện gì thì cô còn hèn nhát, nhu nhược hơn cả kẻ mà cô vẫn thù hận...
Clone Minh Yên Vi đột nhiên lên tiếng nói.
- Hả?
Minh Yên Vi bản chính nghe mà không hiểu gì cả, nàng tò mò hỏi.
- Là clone Trịnh Xá nói với tôi như vậy. Khi hồi sinh tôi hắn đã cực kỳ mạnh mẽ, sau đó tôi từ những người khác trong đội biết được quá khứ của hắn... Vì thế tôi mới luôn muốn giết chết Trương Hằng... Còn cô? Bản chính của tôi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện giết hắn sao?
Clone Minh Yên Vi nhìn chằm chằm vào Minh Yên Vi bản chính, lạnh lùng hỏi.
- Muốn chứ, mà cũng không muốn... Tôi đã cùng hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhìn hắn phát triển và trưởng thành. Trong lòng tôi vẫn còn nỗi đau khổ từng trải qua ấy...
Minh Yên Vi thần sắc không đổi nhìn Trương Hằng, rồi lại nhìn clone Minh Yên Vi, nói:
- Tôi muốn thử thay đổi cách trả thù. Tôi muốn không ngừng quan sát hắn, dù là hắn hèn nhát cũng được, dũng cảm cũng được, chạy trốn cũng được mà gánh vác cũng được, trong lòng tôi sẽ luôn đầy đau khổ và thù hận. Cứ như vậy mà quan sát hắn, cho đến khi nào hoàn toàn quên đi thù hận, hoặc là cùng nhau chết đi... Ý nghĩ rất nhàm chán phải không? Nhưng tôi sẽ tiếp tục làm như vậy.
-...Vậy ư? Chẳng trách hắn lại trưởng thành tới mức độ này, ngoài dũng khí để chết ra càng có dũng khí để sống tiếp...
Clone Minh Yên Vi mỉm cười đầy vẻ cay đắng, nói.
Hai người phụ nữ lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, Trình Khiếu đứng bên cạnh rút cuộc cũng không nhìn được nữa, nói:
- Này hai người đẹp, không nói mấy chuyện mất hứng này nữa được không, nếu muốn tính sổ với Trương Hằng thì cũng chờ sau này hãy nói nhé... Trương Hằng, chúng ta trước tiên cứ tới hỗ trợ Trịnh Xá đi, một khi hắn giành được thắng lợi, trận chiến cuối cùng này Trung Châu đội chúng ta cũng coi như chiến thắng, ngươi thấy sao?
Trương Hằng hơi thoáng trầm tư, cuối cùng gật đầu đáp:
-Được! Đi thôi, chúng ta tới hỗ trợ Trịnh Xá! Trận chiến cuối cùng này chúng ta nhất định phải... A?
Trương Hằng còn chưa dứt lời, vừa mới lấy Goblin glider ra thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau xót, một mũi tên ánh sáng đã xuyên thủng ngực hắn, bắn thẳng ra xa. Ở sau lưng hắn, clone Minh Yên Vi bỗng dưng hai mắt mờ mịt đứng đó, một tay nàng đã hoàn toàn đứt rời nhưng cánh tay kia không ngờ lại đưa lên kéo một sợi dây ánh sáng giữa không trung, mỗi lần kéo là lại có một mũi tên ánh sáng bắn ra. Xoạt xoạt mấy tiếng, trên người Trương Hằng đã xuất hiện bốn năm lỗ lớn.
Thằng nhóc khẽ lắc đầu, đáp:
- Không có cách nào, tinh thần lực của em đã tiêu hao sạch sẽ rồi. Lúc trước chiến đấu với tiểu đội Thiên Thần đã triệu hồi một lần, vừa rồi lại triệu hồi lần nữa... Em không thể triệu hồi thần chiến binh lần nữa đâu.
- Vậy à?
Vương Hiệp lắc đầu cười khổ, lại quay sang phía Lâm Tuấn Thiên, hỏi tiếp:
- Ngươi thì sao? Có thể hiện thực hóa đồng vị hidro không?
La Tuấn Thiên cũng cười khổ lắc đầu, đáp:
- Không thể, lúc trước toàn nhờ Tề Đằng Nhất hỗ trợ ta mới có thể hiện thực hóa vật chấp cấp độ đồng vị hidro, bây giờ đừng nói là nguyên tố, vật chất cấp phân tử, không, cỡ nanomet đã không cách nào hiện thực hóa rồi, tối đa chỉ có thể nhỏ đến mức milimet thôi.
- Cũng không được sao?
Vương Hiệp trong lòng thầm thở dài.
Trong lúc ba người đối thoại, EVA 01 vốn tốc độ cực chậm lại càng lúc càng nhanh hơn, trường lực AT bên ngoài cơ thể cũng từ từ biến thành có thể thấy được bằng mắt thường. Theo thời gian trôi đi, EVA 01 có được ánh sáng tâm linh vô hạn đã càng lúc càng mạnh, có thể nói, chỉ cần cho nó đủ thời gian để khôi phục thì trở lại trạng thái mạnh nhất như trước khi giao chiến với La Ứng Long cũng không phải là không thể.
Vương Hiệp hiển nhiên là cũng phát hiện ra điểm này, hắn thấy tốc độ EVA 01 càng lúc càng nhanh, hơn nữa ánh sáng tâm linh bên ngoài cơ thể càng lúc càng mạnh lập tức khống chế một đầu đạn hạt nhân mini phát nổ bên cạnh người nó. Đám mây hình nấm khổng lồ từ dưới đất bốc lên, ba người đều bay ở giữa không trung cũng không bị đầu đạn ảnh hưởng đến. Khi tro bụi hạ xuống, EVA 01 vậy mà lại đứng nguyên chỗ cũ không hề bị thương, tựa hồ còn ngẩng đầu lên nhìn ba người đang bay.
- Không có tác dụng... Không, có hiệu quả. Ánh sáng tâm linh đó rõ ràng là nhạt hơn nhiều, hơn nữa tốc độ của hắn lại bắt đầu chậm lại rồi. Nếu có đủ hỏa lực để trùng kích nổ vào náo, trong nháy mắt phá vỡ ánh sáng tâm linh thì chắc chắn có thể hủy diệt thân thể nó lần nữa....
Vương Hiệp lẩm bẩm nói, đang chuẩn bị sử dụng đầu đạn hạt nhân mini tiếp thì thân thể chợt nhũn ra, thiếu chút nữa thì từ trên glider rơi xuống. Đến giờ phút này hắn đã liên tục chiến đấu mấy trường, đặc biệt là dẫn nổ siêu cường độ khi đối mặt với Adam thiếu chút nữa đã làm hắn mất mạng, sau đó lại sử dụng mấy lần đầu đạn hạt nhân mini, hiện tại hắn thật sự không còn bao nhiêu thực lực để đối phó với con EVA 01 gì gì đó này nữa.
- Khốn kiếp! Sao có thể thất bại trong thời khắc cuối cùng này! Sao có thể để con quái vật nhà ngươi tới quấy rầy Trịnh Xá quyết chiến?
Vương Hiệp vọt miệng chửi lớn, cũng không thèm nghĩ ngợi lôi hết tất cả đầu đạn hạt nhân mini trong túi không gian ra, tiếp đó lại lấy một máy phát xạ, tiếp đó quát lên:
- Người ta không thể bí tiểu mà chết đúng không? Nếu đã không cách nào tăng cường uy lực thì dùng số lượng đối đầu với ngươi!
Dứt lời, một đầu đạn đã từ máy phát xạ bắn về phía EVA 01.
Ầm một tiếng vang dội, Vương Hiệp căn bản không hề có ý dừng lại, liên tục không dứt bắn đầu đạn hạt nhân mini về phía EVA 01. Một trang tiếng nổ vang lên, mặt đất đã bị phá nổ thành hơn mười hố sâu, cho dù không tăng cường năng lực chất nổ, uy lực của đầu đạn hạt nhân này cũng cực lớn, liên tục hơn mười quả bắn xuống, đám mây hình nấm từ dưới mặt đất bốc lên không hề ngưng lại một chút nào. Đến khi trong tay Vương Hiệp chỉ còn lại một đầu đạn duy nhất, hắn mới dừng lại, đồng thời yên lặng nhìn về phía tro bui bay lên.
Lát sau, tất cả tro bụi hạ xuống, EVA 01 ở trung tâm vụ nổ đã bị phá nát gần một nửa thân thể, trường lực AT đã yếu đến mức mắt thường không nhìn thấy được nữa. Thân thể đó đang không ngừng nhúc nhích, hồi phục, nhìn qua thì trong vòng mười phút tới sẽ không thể di động nữa.Trông thấy vậy, Lâm Tuấn Thiên cùng Lưu Úc đều thở phào nhẹ nhõm, Lưu Úc vội vàng nói:
- Vương Hiệp đại ca, mau bắn nốt đầu đạn hạt nhân này xuống đi. Con quái vật đó sắp không xong rồi, đầu đạn này cho dù không nổ chết được nó thì chắc chắn cũng có thể khiến thân thể nó càng hư hại, khi ấy chúng ta lại có thể trì hoãn thêm chút thời gian...
- Không... Không được nữa rồi!
Vương Hiệp thoáng chút cay đắng, nói:
- Trong chiến đấu bọn ta thường để lại một viên đại, viên đạn đó bọn ta gọi là đạn vinh quang. Bởi vì bọn ta không muốn làm tù binh, cũng không muốn thất bại, viên đạn đó là niềm tin cuối cùng mà bọn ta dành cho mình khi đạn hết lương kiệt... Đầu đạn hạt nhân mini này cũng vậy. Ném xuống tuy có thể phá hắn thêm tan nát, nhưng nếu lại hồi phục lại thì sao đây? Chúng ta còn thủ đoạn gì có thể ngăn cản nó nữa? Không, không còn nữa, cho nên đầu đạn cuối cùng này là để dành cho bản thân ta...
- Lâm Tuấn Thiên, ngươi không phải cảm thấy tư tưởng ta quá ấu trĩ sao? Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết... Cho dù là chết, tư tưởng ta cũng vĩnh viễn không thay đổi! Đó là niềm tin để ta sống sót, để ta chiến đấu, để ta mạnh mẽ! Vĩnh viễn không thay đổi!
Vương Hiệp nghiêm trang nhìn Lâm Tuấn Thiên, nói xong, hắn yên lặng ôm đầu đạn hạt nhân mini vào lòng, cũng mặc kệ hai người kia kêu gào, cười lớn, điều khiến Goblin glider lao về phía EVA 01
- Lấy thân thành chất nổ, quái vật! Ta muốn xem xem ngươi có thể ngăn cản được vụ nổ cuối cùng này không!
...Trong lòng ta, thứ đẹp đẽ nhất, cao quý nhất luôn là ngũ tinh hồng kỳ (quốc kỳ Trung Quốc), đã có lúc chiến khăn đỏ ta đeo là một góc của ngũ tinh hồng kỳ... Vì thế ta tham gia quân ngũ, hy vọng mang thân mình cống hiến cho tổ quốc mà ta yêu quý, tổ quốc đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta...
Không biết từ khi nào, những người xung quanh lần lượt thay đổi suy nghĩ, từng người từng người rời khỏi quân đội, là do làn sóng kinh tế ư? Hay là vì tư tưởng hiện thực cười nhạo vào hai chữ "yêu nước"?
Đã có lúc... Ta đi qua Thiên An Môn, bia kỷ niệm nhân dân anh hùng đứng sừng sững giữa quảng trường, phản chiếu ánh mặt trời mới lên trong thật huy hoàng, thật mỹ lệ. Ta nhìn bia kính lễ... Nhưng lại bị đám thanh niên xung quanh chỉ trỏ, cười cợt. Chẳng lẽ, điều ta luôn kiên trì đã thật sự biến thành rẻ rúng như vậy sao?
Đã có lúc... Ta nhìn là cờ đỏ lập lời thề, phải dùng máu nóng của mình tưới đẫm nó, dùng tính mạng mình bảo vệ nó. Nhưng mà, quan chức thì biến chất, chính phủ thì đấu đá, còn cả dòng chảy ngầm tràn lan trong quân đội... Lời thề của ta, còn có một ngày ta có thể thực hiện nó sao?
Mẹ già... Tóc đã bạc như sương nhưng vẫn tin tưởng con trai của người là anh hùng. Ta có thể thay đổi đất nước này không? Ta thật sự có thể trở thành anh hùng không?
Trung Châu đội... Chỉ có Trịnh Xá giành được thắng lợi, cái gã lương thiện ấy, cùng với sự trợ giúp của Sở Hiên, bọn họ nhất định có thể đưa được sức mạnh và công nghệ của thế giới luân hồi này đề tổ quốc. Cho dù đất nước đó đã tràn ngập cặn bã, cho dù trong đất nước đó rất nhiều người đã bắt đầu thối nát...
Quân nhân... Ta vẫn luôn là quân nhân, chưa từng có khi nào ta lại kiên định như lúc này! Niềm tin của ta, dũng khí của ta, tính mạng của ta, vì tổ quốc mà ta yêu quý, cho dù là chết ta cũng tuyệt đối không bỏ cuộc...
Nam nhi khó đền nợ nước, chiến tử sa trường là cái chết bình yên... Vương Hiệp ta không phải là không biết đất nước ta có đủ loại thói hư tật xấu, cũng không phải là không biết có rất nhiều người đang lặng lẽ chịu đựng bất công, nhưng tổ quốc mãi mãi là tổ quốc của ta. Ta nhớ đã từng đọc một cuốn sách nói rằng trong sách giáo khoa quân sự của Mỹ có viết, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ngươi mà là ngươi đã làm được gì cho tổ quốc? Ta cũng tự hỏi mình như vậy, ta đã làm được cái gì cho đất nước? Không nói đến đảng phái, không nói đến quan chức, không nói đến quân đội... Tất cả những chuyện đó đều chẳng liên quan gì, ta chỉ yêu đất nước ta, đất nước có tên là Trung Quốc! Chỉ khi Trịnh Xá thắng, Trung châu đội chúng ta mới có thể trở về thế giới hiện thực, vậy thì bây giờ là lúc để ta chết, vì thế ta... Chết cũng không hối hận!
Cho dù đất nước này đã có rất nhiều người thối nát, cho dù như vậy, ta...Ta, Vương Hiệp! Vĩnh viễn không thối nát!
Ầm một tiếng vang dội, vụ nổ có thể sánh với bom khinh khí trong cự ly gần, hoàn toàn bao trùm EVA 01....