Vô Hạn Khủng Bố

Chương 33 : Hiện thực tàn khốcđồng hành

Ngày đăng: 19:03 20/04/20


So với các phạm nhân, đám Trịnh Xá ăn mặc quá sạch sẽ, lịch sự, vì thế họ dễ dàng rời khỏi nhà ngục, đám cai ngục coi họ là người đi thăm tù, vả lại nhà tù Cairo cũng không phải là nơi tử tế chấp hành pháp kỷ gì cho cam. Cả bọn ra bên ngoài cổng, lẳng lặng đứng chờ OConneil. Trong lúc chờ đợi, Trịnh Xá hỏi Tiêu Hoành Luật:



- Cậu nói là ở trong bệnh viện thần kinh để nghiên cứu, vậy chắc không phải bệnh nhân nhỉ?



Tiêu Hoành Luật đã đứng xuống đất, ngón tay không ngừng cuốn cuốn tóc, nhắm nhẳn đáp:



- Đúng thế! Trưng xu thần kinh và các nếp nhăn đại não quá phát triển, dẫn đến việc hay cảm thấy những điều kỳ quái, ví như quanh chúng ta đang có một cỗ tử khí, trong số chúng ta có người sắp chết.



Nghe câu nói đó, mọi người đều lộ ra vẻ kỳ quái, tất nhiên là ai nghe nói mình sắp chết cũng không thể bình thường được, nhưng do một chú nhóc 11-12 tuổi nói ra thì khong ai tỏ ra giận dữ nổi. Chỉ có Trịnh Xá cười khà khà nói:



- Trên thế giới này quả là có đặc dị công năng sao? Cảm ứng cái chết cũng là một loại dị năng phải không?



Tiêu Hoành Luật dứt một sợi tóc rồi lại thổi phù đi, lãnh đạm trả lời:



- Mọi người biết giác quan thứ sáu phải không? Ai cũng có thể thông qua những thông tin nhận được tiến hành phân tích và suy đoán, hành động đó vô thức tiến hành, chỉ có người nhiều người ít mà thôi, trong đó dự cảm cái chết là mạnh mẽ nhất. Bộ não của tôi quá phát triển dẫn đến việc ngoài khả năng phân tích, suy đoán còn có khả năng tiếp thu dự cảm của những người xung quanh, trong mắt tôi, tất cả mọi người đều màu xám, người nào màu xám càng đậm thì càng tiếp cận cái chết, ví dụ như anh là người có màu xám đậm nhất trong chúng ta.



Trịnh Xá ngẩn ra, khổ sở cười hỏi:



- Chết chắc à? Hay còn có thể biến đổi?



- Chỉ là khả năng thôi, ví như OConneil lúc nãy có màu chết chóc hơn anh bây giờ nhiều.



Nữ minh tinh Tàn Chuế Ngọc cười hi hi, ngồi xổm xuống cạnh Tiêu Hoành Luật, vừa hỏi vừa đưa tay vuốt tóc chú nhóc:



- Em xem cho chị xem chị có khí tức chết chóc không nào?



Tiêu Hoành Luật lãnh đạm gạt tay Tần Chuế Ngọc ra, trả lời:



- Tuy trên người chị, màu tử vong không đậm như anh ta, nhưng nếu tôi là chị thì đã viết di chúc rồi, trong số chúng ta, người dễ chết nhất là chị.



Mặt mũi Tần Chuế Ngọc lập tức trắng bệch, tay giơ ra ngừng trong không khí, không biết nên làm sao. Tiêu Hoành Luật không thèm liếc nhìn, ngồi xuống đất, chơi trò quấn tóc nói:



- Hiện thông tin quá ít, họ tên, năng lực của mấy người tôi còn chưa biết, không thể suy luận phân tích gì, chờ OConneil ra rồi tính vậy.



Trịnh Xá liếc nhìn bọn Trương Kiệt rồi nói:




- Năm đó bọn tớ nhận lệnh đi tìm thành phố Hamunaptra, nghe nói có rất nhiều vàng…nếu không biết các cậu chưa đến đó tớ sẽ nghi là các cậu đã đào được vàng ở Hamunaptra rồi, nói chung là sau khi nhai chán chê cát vàng, một hôm bọn tớ cực kỳ may mắn nhìn thấy chốn an nghỉ của Pharaoh, nơi chôn dấu cuốn sách vàng và cuốn sách đen trong truyền thuyết, nơi có kho tàng khổng lồ của các Pharaoh, Thành phố của người chết Hamunaptra. Vừa đến đó không lâu, chỉ kịp sơ bộ khai quật đôi chút thì bị một đám người áo đen tấn công…chài, bọn tớ bị giết như giết gà, chút nữa tớ cũng toi mạng nếu không xảy ra một việc hết sức kỳ lạ, dưới cát xuất hiện một khuôn mặt người gào hét có lẽ là hồn ma thủ hộ lăng mộ thì phải…e hèm, tớ thừa cơ chuồn ra nhưng độc có một mình…



Nói đến đây anh chàng ngửa cổ tu một hơi hết cốc rượu mới tiếp tục:



- Khi đó tớ phải băng qua sa mạc, từ đó đến Ốc đảo là 3 ngày đường, không có ngựa hay lạc đà thì phải 5 ngày, mà tớ chẳng còn tí quái nước hay thức ăn nào cả, trời nắng chang chang, người thường chắc là bị phơi thành xác khô rồi. Đến ngày thứ ba thì tớ bắt đầu ăn rắn và bò cạp, nhai sống để lấy chút nước vào cổ, đến đêm thì bới cát đền tầng cái ẩm, bóp lất chút hơi ướt lên môi, chài..chẳng biết làm sao mò được về đến ốc đảo, lúc ấy trông tớ giống hệt một Mummy…



Nói nghe thì dễ, nhưng những khó khăn, khổ sở đằng sau thì khó mà tưởng tượng được, bọn Trịnh Xá chỉ đành an ủi mấy câu, chỉ có Zero là cắm cúi ngồi ăn, không khí có vẻ trầm lặng. Bỗng O"Conneil hướng về Trịnh Xá hỏi:



- Sao các cậu muốn đến Hamunaptra? Từ việc các cậu nhẹ nhàng đưa ra mấy khối vàng nguyên chất có thể thấy các cậu rất lắm tiền, việc quái gì phải mạo hiểm/.



Trịnh Xá cười khổ, uống một ngụm rượu hoa quả rồi nói:



- Nói ra khó tin lắm, nếu tớ nói là không đi thì bọn tớ chết hết cậu có tin được không?



O"Conneil như hiểu như không lẩm bẩm:



- Hay là bị nguyền rủa? Thôi đi, tớ cũng không rành mấy vụ này, đã hứa thì phải làm, ngày mai chúng ta sẽ đi, có điều hy vọng lần này bò về không đến nỗi tơi tả quá.. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn



" Có lẽ về được hơi bị khó, mà có về cũng vô cùng tàn tạ"



Biết rõ cốt truyện, mấy người cười khổ, đám O"Conneil thả Imhotep ra rồi cố sống cố chết chạy về Cairo, tuy bổ cấp đầy đủ nhưng bị một con Mummy ngàn năm bám sau đít thì chắc chắn không dễ chịu tẹo nào.



- Ok! Ngày mai chúng ta cùng nhau đến Thành phố của người chết Hamunaptra.



Trịnh Xá vừa nói vừa chạm cốc với O"Conneil, đúng lúc đó Chiêm Lam cắt ngang:



- Muốn đi thì vẫn còn thiếu một món đồ quan trọng.



- Món đồ gì?



Chiêm Lam cười cười nói:



- Mèo!.