Vô Hạn Khủng Bố
Chương 40 : Giao chiến trong viện bảo tàng
Ngày đăng: 19:03 20/04/20
Đám người Trịnh Xá từ gác chuông giữa thành Cai-rô bắt đầu đi về phía viện bảo tàng. Đoạn đường này nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng chẳng ngắn, vì đề phòng vạn nhất, ba nhóm đều cầm theo bộ đàm rồi mới tiến về phía viện bảo tàng.
Lúc này trong viện bảo tàng của thành Cai-rô, đám người O"Conneil lại vừa từ trong khách sạn đi ra. Tuy rằng có ước định ăn cắp xác ướp cùng đám người Trịnh Xá, có điều ba người vẫn là trước tiên cất hành lý trong khách sạn, tiếp theo tùy ý ăn điểm tâm bữa trưa, cho đến lúc này bọn họ mới từ trong khách sạn đi tới viện bảo tàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hai người có tin không? Mùi vị loại rượu đó giống như là máu tươi vậy, không, quả thực là toàn bộ đã biến thành máu tươi...... Tôi còn chưa có uống qua loại rượu bran-đi màu hồng.......
Carnahall vừa đi vừa không ngừng than phiền.
Evelyn vội vàng nói:
- Sông Nile của Ai Cập toàn một mảnh huyết hồng, tất cả nước đều sẽ biến thành máu, đây cũng là một trong những lời nguyền của tên quái vật xác ướp sống lại kia. Hai người có trông thấy màn mưa sao băng vừa rồi không? Hắn hẳn là đã đi tới thành Cai-rô rồi!
O"Conneil thản nhiên nói:
- Cái khác tôi mặc kệ, sau khi đem xác ướp trộm ra ngoài chúng ta sẽ đi tìm thuyền rời khỏi Ai Cập. Tôi cũng không muốn liên quan gì với đám xác ướp rữa nát mấy nghìn năm đó........ Đem quái vật giao cho chuyên gia là được rồi, bọn Trịnh Xá mạnh hơn chúng ta nhiều.
Evelyn bỗng nhiên chống nạnh chắn trước mặt O"Conneil, cô nàng lớn tiếng nói:
- Ý của anh là nói, muốn chúng ta vứt bỏ trách nhiệm của chính mình sao? Chỉ vì bản thân mà chạy trốn một mình? Gã quái vật kia chính là do chúng ta thả ra! Cho dù có bọn Trịnh Xá hỗ trợ, chúng ta cũng tuyệt đối không thể đơn độc chạy trốn!
-Chờ một chút, cô trước tiên chờ một chút.
O"Conneil hung hăng trừng mắt nhìn mỹ nữ trước mắt này, hắn lớn tiếng nói:
- Là cô thả quái vật kia ra, chứ không phải chúng ta! Cô không nên bắt chúng ta đều phải gánh loại trách nhiệm này! Chúng ta cũng không có nghĩa vụ vì an nguy của toàn bộ thế giới mà đi đối kháng với quái vật đó! Hơn nữa quái vật kia căn bản chính là không thể giết chết được. Cô lẽ nào muốn chúng ta dùng thân thể xương thịt đi đối kháng với lũ xác ướp xương xẩu kia?
Evelyn vội vàng nói:
-Cho nên chúng ta mới cần đi tìm vũ khí đặc biệt, nếu ta nhớ không lầm thì còn có một quyển sách khác nữa, cuốn sách Amun-Ra chính là vũ khí tốt nhất để giết chết xác ướp....... Hơn nữa bọn Trịnh Xá không phải đã có được cuốn sách Anubis sao? Dùng lực lượng đó cầm chân lũ xác ướp, còn chúng ta tiếp tục đi tìm cuốn sách Amun-Ra. Như vậy nhất định có thể giết chết nó!
O"Conneil vò vò đầu tựa như rất đau đầu, hắn lớn tiếng nói:
- Chờ một chút, cái này đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi vì sao phải làm như vậy? Tôi rất cảm ơn cô đã cứu tôi ra ngoài ngục giam, cho nên tôi chỉ đáp ứng với cô là đi tìm thành phố của người chết, sau đó mang cô an toàn trở về! Đây chính là ước định tôi đáp ứng với cô, tôi đã làm được rồi, lẽ nào tôi còn có nghĩa vụ giúp cô gánh chịu trách nhiệm của cá nhân cô sao? Lúc đó đến tột cùng là ai đã đọc lên văn tự trên cuốn sách Anubis chứ, là ai nào?
Evelyn sửng sốt, nàng thì thào nói:
- Là.... Là tôi..... Nhưng tôi đối với anh...... vẻn vẹn chỉ là một cái ước định nho nhỏ thôi sao?
O"Conneil nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra, vẫn hết sức chăm chú hướng về viện bảo tàng, vừa đi hắn vừa nói:
- Cho nên cô hoặc là tự mình ở lại cứu vớt thế giới, hoặc là theo tôi cùng nhau rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, thế nào? Cô tự mình lựa chọn đi.
Evelyn đi theo phía sau hắn, nữ nhân này nghiến răng nói:
-Tôi lựa chọn lưu lại!
O"Conneil sửng sốt nhìn nàng, hơn nửa ngày sau, nam nhân này mở miệng nói:
-Được, tùy cô!
O"Conneil vừa nổ súng vừa rống lên.
Trịnh Xá cũng là cười khổ không ngừng, hắn cũng gào thét lên:
-.......Xét trên một loại ý nghĩa nào đó, bọn họ xác thực là đồng đảng cùng cái xác ướp kia. Tóm lại các ngươi mau rời khỏi chỗ này đi, cuộc chiến đấu ở đây đã không phải trình độ mà các ngươi có thể nhúng tay vào. Tề Đằng Nhất, dẫn bọn họ trước tiên hãy rời khỏi viện bảo tàng!
Evelyn lập tức lớn tiếng thét to:
-O"Conneil! Ngươi dám vứt bỏ ta, ta chính là dù biến thành xác ướp cũng sẽ không buông tha ngươi!
O"Conneil lập tức cười khổ nhún vai đối với Trịnh Xá, hắn rút ra một khẩu súng lục khác ở bên hông rống lớn:
-Mẹ kiếp, ta như thế nào gặp phải một nữ nhân như ngươi chứ! Còn không mau vòng qua bên cạnh!
Trịnh Xá mắt thấy gã khổng lồ cơ bắp đó đã định quay đầu nhìn về phía Evelyn, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra chủy thủ trong Nạp Giới, đạp mạnh chân một cái liền vọt về phía gã khổng lồ cơ bắp. Ngay trước khi Evelyn bị công kích, hắn đã rung động Prog Knife chém về phía hai chân của gã khổng lồ cơ bắp.
Phản ứng của gã khổng lồ cơ bắp lại là cực nhanh, hắn dậm mạnh chân một cái liền ngảy bật lên. Trước khi chủy thủ của Trịnh Xá chém tới gã khổng lồ cơ bắp này đã nhảy lên cao mấy thước, đồng thời trên nắm tay hắn đấm mạnh về phía mặt đất. Sức ép của quyền phong mạnh mẽ ép xuống, khiến cho Trịnh Xá ngay cả lui về phía sau một bước cũng không thể, chỉ đành dùng chủy thủ ngạnh tiếp đòn này của gã khổng lồ cơ bắp. Một tiếng nổ lớn vang lên, chỗ hai người đứng không ngờ bị ép tới toàn bộ đổ sụp xuống dưới. Hai người rơi thẳng từ tầng một xuống dưới.
Mọi người xung quanh nhìn thấy đều ngây dại, O"Conneil vội vàng hỏi:
-Phía dưới có tầng hầm ngầm sao?
Viện trưởng viện bảo tàng sửng sốt gật đầu nói:
-Không sai, phía dưới là một gian cất giữ hồ sơ giấy tờ. Nghiền nát tấm bia đá, còn nghiền nát xác ướp thành mảnh vụn..... Ngươi có tin bọn họ còn là nhân loại hay không?
O"Conneil bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, hắn lạnh lùng nói:
-Bọn họ có đúng là nhân loại hay không thì ta không biết, thế nhưng nếu như chúng ta không liều mạng chạy trốn..... Phỏng chừng chúng ta cũng sắp không còn là không phải nhân loại nữa rồi!
Ở trên tầng hai, cái gã gầy đét cầm loan đao đã bị đạn đánh bay lúc trước đang lạnh lùng đứng ở trên cầu thang, trên người hắn không ngờ ngay cả một chút vết đạn cũng nhìn không ra, phảng phất như đạn đối với hắn căn bản không có hiệu quả. Thanh loan đao đó càng là quỷ dị, không ngờ chậm rãi tụ tập vụ khí băng lãnh, hai thanh loan đao to lớn trông tựa như vầng trăng khuyết băng lãnh. Cái gã gầy đét này không nói một tiếng, từ tầng hai nhảy thẳng xuống, lại một lần nữa xông tới Evelyn đang đưa lưng về phía hắn.
Đúng lúc này, từ chỗ mà Trịnh Xá xông vào lúc trước đột ngột xuất hiện hai cô gái tiến vào trong viện bảo tàng. Trong đó trên tay của cô gái tuấn mỹ tóc ngắn chợt lóe hàn quang, một thanh phi đao màu bạc bay thẳng về phía cái cổ của gã gầy đét, làm cho gã gầy đét không thể không thu đao về ngăn cản phi đao. Một tiếng va chạm kim loại vang lên, gã gầy đét ngang nhiên bị phi đao đẩy lui ra hơn một thước. Cho đến lúc này mới hoàn toàn tiếp đất, mà Evelyn cũng đã nhào tới trong lòng O"Conneil.
Hai cô gái vừa xông tới chính là Triệu Anh Không và Chiêm Lam. Chiêm Lam nhìn cái động lớn dưới mặt đất, nàng khẽ nhíu mày nói:
-Các ngươi trước tiên hãy rời khỏi viện bảo tàng, mọi chuyện lát nữa hãy nói sau.... Phong Linh!
Phản ứng của Chiêm Lam cũng là kịp thời. Hai cô gái vừa xông vào viện bảo tàng, Triệu Anh Không đã cầm ngược Minh Hỏa Chi Nha xông về phía gã gầy đét cầm song loan đao, cho nên Chiêm Lam vội vàng thi triển một tầng Phong Linh gia tốc lên trên người Triệu Anh Không.
Tốc độ của cô bé này vốn đã cực nhanh, nay càng trở nên quỷ dị, cơ hồ là vừa lóe lên, thanh chủy thủ mang theo hỏa diễm đã va chạm cùng loan đao tràn ngập hàn quang kia. Một tiếng giòn vang, huyết quang trên tay trái của gã gầy đét chợt lóe, một thanh loan đao của hắn đã rơi trên mặt đất.
-Ngươi.... Ngươi cũng là người của thích khách thế gia!
Thần sắc gã gầy đét đại biến, hắn căn bản không thèm đi lấy loan đao trên mặt đất, mà ngược lại bắt đầu điên cuồng thối lui về phía sau.
Trong mắt Triệu Anh Không tràn đầy vẻ khát máu. Nàng cầm chủy thủ từng bước từng bước nhìn như nhàn nhã đi về phía gã gầy đét. Kỳ thực tốc độ của nàng so với tốc độ rút lui của gã gầy đét nhanh hơn rất nhiều. Khi mắt thấy đã sắp có thể công kích, thần sắc Triệu Anh Không lại bỗng nhiên đại biến trở mình lùi về phía sau. Vị trí nàng vừa đứng không ngờ đã xuất hiện mấy thanh phi đao..... Không, không phải phi đao, mà lại là mấy con dao giải phẫu trong suốt lóng lánh. Một thân ảnh màu trắng từ tầng hai vọt xuống, một gã tóc vàng người châu Âu mặc trang phục bác sĩ đang chắn trước mặt gã gầy đét.
Ở khung cửa sổ tầng hai, một gã tiểu hòa thượng mang theo mấy người nữa cả trai lẫn gái đứng ở nơi đó. Trong mắt tên tiểu hòa thượng này mang theo vẻ bỡn cợt nhìn về phía mọi người dưới tầng một, vẻ bỡn cợt đó.... phảng phất như là bộ dạng mèo nhìn chuột trong móng vuốt đang giãy dụa muốn chạy trốn vậy. Khát máu, băng lãnh......