Vô Hạn Khủng Bố
Chương 48 : Lăng mộ hỗn chiến
Ngày đăng: 19:03 20/04/20
Khi tiểu hòa thượng bị Trịnh Xá một quyền đánh văng vào vách tường, phản ứng của Aladas không thể nói là không nhanh, thân thể hắn bắt đầu tấn tốc bành trướng, cả người lại sắp biến thành một người sói khổng lồ. Nhưng đúng lúc ấy, hắn vụt quay người lại phía sau, trong bóng tối của thông đạo, một thiếu nữ tay càm hỏa diễm chủy thủ lẳng lặng đứng đó, hắc ám và ảnh lửa hòa quyện, làm bóng dáng nữ hài có chút mờ mịt, hư ảo.
Aladas lạnh lùng nhìn nàng, sau đó, hắn mỉm cười dữ tợn nói:
- Lần trước giáo huấn còn chưa đủ sao? Ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta, chỉ cần một kích nhẹ nhàng... Có thể biến người thành thịt vụn, để huyết nhục trên người ngươi vung vãi hết ra, cho máu vào cốc uống cạn, biến ngươi thành bộ xương chơi đùa, ha ha ha...
Triệu Anh Không nhàn nhạt nói:
- Vậy tới đi...
Nói xong, nàng chậm rãi lùi vào trong bóng tối.
Aladas lạnh lùng liếc nhỉn, hắn đột nhiên mỉm cười hung tợn, tiếp theo cơ nhục toàn thân kịch liệt bành trướng, sau mấy giây đã biến thành một người sói cao lớn, hắn cũng không quay đầu lại, lao theo Triệu Anh Không, hướng về ngách nhỏ tối tăm phóng đi.
Một nam một nữ còn lại đều sợ đến ngây người, bọn họ không biết làm thế nào nhìn hai người hai bên, một bên là tiểu hòa thượng đội trưởng của họ, một bên là thầy thuốc tóc vàng Aladas, chiến lực phi thường cường đại. Bọn họ một người là công kích thủ tầm xa, một người là phụ trợ kỹ năng thuần túy, cũng có thể nói là không có chút chiến lực nào, cho dù là súng ống bình thường cũng có thể tạo thương tổn cực lớn, cho nên sau khi hai người cường đại nhất đã li khai, bọn họ lập tức không biết làm thế nào cho tốt.
- Rama, trong bóng tối ngươi có thể bắn trúng mục tiêu không?
Nữ nhân tên là Mandavya kia đột nhiên hỏi
Rama lắc đầu nói:
- Không nhìn rõ thì không thể bắn trúng, vô luận khoảng cách xa gần thế nào... Nhưng một khi tỏa định được đối phương thì tuyệt đối có thể bắn trúng mục tiêu, không quan tâm khoảng cách thế nào, trong phòng này quá tối, phỏng chừng không thể bắn trúng mục tiêu.
Mandavya nhìn căn phòng tối đen phía sau vách tường, nàng cắn răng nói:
- Chúng ta đi tới chỗ Imhotep trước, chỉ cần tìm được Imhotep, ít nhất sẽ không phải lo bị người khác giết chết... Chúng ta hiện tại đã bị âm điểm rồi, nếu hai người bọn ta cũng chết, mọi người không biết sẽ bị trừ bao nhiêu điểm a, đi thôi, tìm Imhotep trước.
Rama lo lắng nhìn căn phòng, bên trong không ngừng truyền đến tiếng gào thét và kim loại ma sát, chỉ nghe thôi đã đủ làm người khách phát lạnh, đặc biệt là trong phòng kia một mảng tối đen, chuyện này làm Rama căn bản không có tín tâm, do vậy hắn lưỡng lự nửa ngày trời cuối cùng cắn răng nói:
- Đội trưởng rất mạnh, hắn chắc là có thể chiến thắng... Ha ha, đúng vậy, chúng ta cứ đi tìm Imhotep trước.
Hai người thương lượng một chút, lập tức quyết định trước tiên đi tìm Imhotep. Khi hai người bước qua cái túi đầy máu kia, sắc mặt có chút tham lam, không đành lòng nhìn lại, Rama giơ cương châm nói:
- Làm thế nào đây? Giết cô ta? Người như vậy có sống cũng đáng thương, dù sao cô ta cũng không sống nổi ở chỗ Chủ Thần. Chết sớm coi như giải thoát...
Mandavya rút trong tay áo ra một khẩu súng lục, cười cười nói:
- Vậy để ta giết đi. Ta nhớ lần trước ngươi vẫn còn 3000 điểm thưởng chưa sử dụng phải không? Ta không có nhiều điểm như vậy, để ta giết cô ta đi...
Rama nhíu mày, hắn dú khoát vác túi lên nói:
- Bây giờ tranh luận chuyện này còn quá sớm, đi tìm Imhotep trước đã, chỉ cần có thể giải quyết thành viên còn lại của Trung Châu đội, đến lúc đó nói không chừng chúng ta còn có thể giết chết một người mở cân nhân tỏa ấy chứ... Tóm lại chuyện giết cô ta để tính sau đi.
Mandavya bất đắc dĩ thở dài, nàng chỉ có thể theo sau Rama cùng nhau bước vào trong một ngách nhỏ, phía sau lưng họ, trong căn phòng tối đen kia vẫn như cũ, thanh thế kinh người.
Trịnh Xá dù sao cũng không phải là thích khách, trong tích tác khi hắn triển khai công kích liền bộc phát sát ý cực mạnh do vậy, tiểu hòa thượng mặc dù không tránh được quyền đầu tiền của hắn nhưng theo bản năng cũng có một chút tránh né, cho nên quyền này thực tế cũng không đánh trúng chỗ yếu hại, tối đa chỉ đánh văng lên, tiếp theo hắn dùng lực lượng bản thân dẩy tiểu hoad thượng đập vào vách tường phía sau, đó là một đại sảnh đầy vàng.
Tiểu hòa thượng dù sao cũng mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, trong chốc lát khi bị đánh văng vào tường hai mắt hắn đã một mảng mờ mịt, song cước dùng lực điểm lên đầu quyền Trịnh Xá, cả người bắn vè phía sau. Để dự phòng sau lưng có gì sắc nhọn, hắn vung tay lên triệu hoán con rắn hổ mang khổng lồ, cả người lập tức đập mạnh lên thân rắn.
Trịnh Xá sao có thể để tiểu hòa thượng tách ra xa? Rắn hổ mang khổng lồ là lợi khí chiến đấu tầm trung, tầm xa, mà hắn lại mạnh nhất về cận chiến, nếu như không thể giết chết tiểu hòa thượng trong cận chiến, một khi bị kéo giãn khoảng cách, hắn chắc chắn sẽ thất bại không nghi ngờ gì, vì thế hắn không hề suy nghĩ liền vọt tới, tay phải vung lên rút ra prog knife, tay trái đưa nội lực tiến nhập vào trong Nạp giới, cả người theo bản năng lao vào trong bóng tối.
Tiểu hòa thượng phản ứng cũng rất mau lẹ, trải qua khoảnh khắc đối đầu ngắn ngủi, vị trí của song phương đại khái cũng nắm được, hắn không chút nghĩ ngợi, vung tay lên, rắn hổ mang hai đầu lập tức từ đỉnh đầu vọt ra, con hắn khổng lồ này chợt há mồm phun ra một đoàn hỏa diễm. Ngọn lửa này lập tức chiếu sáng cả đại sảnh, Trịnh Xá cách tiểu hòa thượng không xa, nhưng bị hỏa diễm này cứng rắn bức lui.
Tiểu hòa thượng vội vàng chỉ huy đầu rắn còn lại quay về phía Trịnh Xá,một tia chớp bắn tới, đáng tiếc vẫn chậm một chút, tia chớp đó chỉ đánh trúng một bức tượng vàng, bức tượng bị bắn vỡ đôi, còn Trịnh Xá đã rút vào trong bóng tối, biến mất không thấy nữa.
- Ha ha, kỹ năng của ta là triệu hoán thượng cổ bát kỳ đại xà a, căn cứ vào thực lực của người bị ăn thịt mà tiến hóa, đây chính là kỹ năng cấp A, ha ha! Một cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, có thể thấy ngươi còn cường hóa một vài loại khác? Không sao cả, ăn thịt ngươi có thể tiến hóa ra đầu rắn thứ ba, khi đó thực lực của ta lại được tăng cường một mức lớn, ha ha ha...
Tiểu hòa thượng lớn tiếng gào thét, hắn chỉ huy rắn hổ mang lấy hắn làm trung tâm, không ngừng di động, không thể tiếp cận hắn trong phạm vi năm mét, khảng ba mươi giât sau, hắn lệnh cho một đầu rắn tiến hành phun lửa, ánh sáng của hỏa diễm có thể chiếu sáng cả đại sảnh, một khi Trịnh Xá không kịp ẩn mình trong bóng tối đầu rắn còn lại sẽ bắn thiểm điện về phía hắn. May mắn là giữa lúc hai đầu rắn bắn ra có một chút khựng lại, mới có thể hắn trong khoảng thời gian cực ngắn này né tránh, nếu không một tia chớp có thể khiến hắn trọng thương trí mạng.
- Sau đó cô ấy mất tích, với tính cách của nàng, rất có thể đã tự sát... Ta không còn mặt mũi nào đi gặp cô ấy nữa, sợ phải nhìn thấy đôi mắt bình thản mà lãnh khốc ấy. Sợ cô ấy đến một câu trách mắng cũng không nói, ta là một kẻ nhát gan! Ta thật sự không dám!
- Cho nên... Ta giết người, dùng cung tên lắp ghép, giết từng tên từng tên lưu manh kia, mỗi lần ta đều nhắm mắt xuất tên, sau đó nôn mửa thống khổ thật lâu, thật lâu. Cho đến khi ta một tiễn bắn chết gã tội phạm truy nã kia, bụng cũng trúng một phát đạn, lúc đó ta nghĩ chết đi cũng tốt, cú như vậy mà chết đi. Cho nên ta về nhà, mở máy vi tính xem lại những bức ảnh chụp với nàng lần cuối. Sau đó...
Sau đó tiến vào trong thế giới này, lời cuối này không nói ra, Tiêu Hoành Luật cũng hiểu, mặc dù hắn chỉ là một đứa bé mười tuổi nhưng phi thường am hiểu tâm lý của người trưởng thành, cho nên hắn cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng đi theo sau Trương Hằng, yên lặng lắng nghe tiếng bước chân của hai người...
- Chờ chút! Ngươi nghe thử xem.
Tiêu Hoành Luật chợt dùng lại, hắn hạ giọng cực thấp nói.
Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn vội căng lỗ tai cẩn thận nghe ngóng. Từ sâu trong ngã rẽ truyền đến một tràng tiếng bước chân rất nhỏ, hắn và Tiêu hoành Luật nhìn nhau, phi thường ăn ý, hất đổ hết mấy ngọn đuốc trên tường. Tiếp đó, Trương Hằng giao Trương Kiệt cho Tiêu Hoành Luật, nói:
- Ngươi nấp vào góc tường, ngàn vạn lần không nên cử động, một chút cũng không được. Cho dù ta tập kích thất bại, bọn chúng cũng sẽ không phát hiện ra ngươi, yên tâm đi.
Tiêu Hoành Luật đột nhiên nói:
- Ngươi đứng ở đằng kia đi! Lát nữa nghe ta chỉ huy, khi quang mang lóe lên, nếu như ta hô "chạy đi" thì ngươi nhắm vào nữ nhân, thực tế lại bắn vào nam nhân, nếu như ta hô "tới đi", vậy ngươi nhắm ào nam nhân, thực tế lại bắn nữ nhân. Nếu như ta không nói gì mà ánh sáng lóe lên, vậy ngươi cứ bắn đại một người sau đó, chạy vào sâu trong lăng mộ, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, bảo vệ ta và Trương Kiệt... Ngươi có thể làm được không?
Trương Hằng nhanh chóng gật đầu, hắn không chút nghi ngờ đứng sang góc đó, lúc này hai cây đuốc trên nền đã dần dần lụi tắt, con hai người bọn họ cũng dần dần hòa vào trong bóng tối.
Không lâu sau, hai tiếng bước chân từ trong bóng tối truyền đến, thanh âm của một nam một nữ cũng vang lên, tiếng người nam làu bàu nói:
- Cô ta có vẻ sắp chết, cho dù có thuốc cầm máu nhưng cứ di động, cọ xát như vậy sẽ làm cô ta mau chóng chảy hết máu mất.
Giọng nữ kia nói:
- Vậy để ta giết cô ta đi, cũng không biết trận này chúng ta bị trừ bao nhiêu điểm, ngươi không thể để ta bị delete chứ?
Giọng nam hừ một tiếng tựa hồ rất bất mãn, hắn nói:
- Rắm thối, ai mà biết ngươi còn giấy lại bao nhiêu điểm thưởng.. Chờ chút, phía trước hình như có gì đó không đúng.
Nữ nhân vội vàng xòe hai tay, bên người nàng lập tức xuất hiện một tầng phòng hộ mơ hồ, nam nhân lập tức nói:
- Đội trương ra lệnh cho ngươi bảo vệ ta! Không phải để ngươi bảo toàn một mình!
Nữ nhân hừ một tiếng nói:
- Lát nữa chiến đấu ta tự nhiên sẽ chú ý đến ngươi... Kỹ năng đáng chết, với trình độ hiện tại chỉ có thể bảo hộ cho một người, ai... Phía trước tối đen như vậy, chúng ta cứ dứt khoát quay lại chọn một thông đạo khác được không?
Nam nhân cẩn thận nhìn vào trong thông đạo một chút nói:
- Ta không quay lại đâu, đội trưởng và đội trưởng Trung Châu đội nói không chừng đã phân thắng bại rồi... Tóm lại, ta hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Imhotep, chỗ này có lẽ có sâu bọ cắn rơi đuốc chứ?
Nữ nhân vội vàng gỡ một cây đuốc trên tường xuống, nàng đưa cây đuốc cho nam nhân nói:
- Ngươi đi xem thử đi... Có nguy hiểm cứ hô lên gọi ta, yên tâm đi, ta sẽ đưa vòng bảo hộ đặt hết lên người ngươi, vậy được không?
Nam nhân cắn răng, nhìn cái túi lớn trong tay, vốn định giao túi cho nữ nhân, bất quá hắn suy nghĩ một chút vẫn lo lắng cuối cùng dùng bả vai duy nhất vác chiến túi lên vai, tay cầm đuốc, lòng tham của hắn vẫn không bỏ qua số điểm thưởng này được, do vậy chỉ có thể vác gánh nặng này đi tới.
Nam nhân cầm đuốc không ngừng cẩn thận bước tới, bước sang đông sang tây, chỗ này có thể có địch nhân, chỗ này không....
Hắn còn chưa dứt lời, lọt vào tầm mắt, một thanh niên giương trường cung, lạnh lùng nhìn hắn, mũi tên sắc bén, phản xạ ánh lửa vàng vang đỏ đỏ!
- Tới đi!
Tiêu Hoành Luật kêu to một tiếng, hai mũi tên từ cây cung của Trương Hằng phá không bay tới, bắn thẳng về phía nam nhân, nữ nhân kia trong nháy mắt khi dây cung vừa bật lập tức phóng ra vòng bảo hộ lên người nam nhân, tiếp đó, nam nhân yên lặng nhìn mũi tên bay càng lúc càng gần mặt hắn. Cách vòng bảo hộ khoảng mười phân, một mũi tên bắn lên đuôi mũi còn lại, sau đó phương hướng đột biến, nam nhân chỉ thấy trường tiễn sượt qua mặt hắn, khi hắn quay đầu lại, trên trán nữ nhân kia đã cắm một mũi tên dài, đầu tên bắn nhọn... Đâm thẳng vào sâu trong óc!