Vô Hạn Khủng Bố

Chương 56 : Nghi hoặc mơ hồ

Ngày đăng: 19:03 20/04/20


Trịnh Xá thở ra một hơi nhìn cửa xe mở ra, mặc dù trước đó hắn liều mạng muốn rời khỏi xe bus, nhưng mà đúng lúc muốn đi ra, lại đột ngột cảm thấy cửa xe ấy như một cái miệng tử thần, đang chờ hắn từng bước từng bước hướng tới tử vong...



Trịnh trá lắc lắc đầu, hắn từ từ đi ra khỏi xe bus, tiếp đó hướng phía đầu dòng xe đi tới, ở chỗ đó đã có không biết bao nhiêu người vây quanh, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn đường cao tốc bị nổ tung ở đằng xa, trong vụ tai nạn xe cộ liên tiếp này, ít nhất vài chục người đã chết, phía xa cơ hồ đã biến thành một biển lửa. Trong đám người, một cảnh sát ôm trong lòng một cô gái đang không ngừng khóc.



- Xin hỏi một chút, cô vừa rồi rốt cuộc đã nhìn thấy những gì?



Trịnh Xá đi tới bên cạnh 2 người, khách khí nhìn cô gái hỏi.



Thiếu nữ vẫn không ngừng thút thít, tựa hồ đã không thể nói ra lời, người cảnh sát vội vàng nói:



- Vị tiên sinh này, cô ấy hiện tại quá kích động, xin ngài tạm thời đừng hỏi cô ấy bất kỳ vấn đề gì, nếu như có gì nghi hoặc, có thể cùng về cảnh cục giúp đỡ điều tra vụ tai nạn xe lần này....



Trịnh Xá cố ý nhìn đồng hồ đeo tay của mình rồi nói:



- Thật đáng tiếc, tôi còn có một thỏa thuận cần ký kết, nếu như có thể, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút vị tiểu thư này rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, nếu không thì nhìn thấy cảnh tai nạn này, tôi thực sự không dám tùy tiện lái xe dưới đường cao tốc.



Người cảnh sát bất đắc dĩ nhìn cô gái trẻ ở trong lòng, nữ hài này khóc tới thương tâm cực điểm, dầu sao nhiều khả năng là đang nghĩ lại mà sợ, đầu tiên là vô duyên vô cớ nhìn thấy tử vong của bản thân, tiếp đó từ dự cảm trở lại hiện thực, lại suýt chút nữa bị xe tải đâm chết. Cái kiểu tiếp cận tử vong khủng bố này người ngoài căn bản không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có người như Trịnh Xá nhiều lần trên lằn ranh tử vong vùng vẫy cầu sinh tồn mới có thể cảm giác được, vì thế hắn chỉ nhẹ vỗ vai an ủi thiếu nữ.



Thiếu nữ này chính là nữ nhân vật chính Kimberly trong phim Final Destination, trạng thái tinh thần lúc này của cô đã tốt lên rất nhiều, sau khi tiếp tục nức nở vài tiếng, cuối cùng nàng lắp ba lắp bắp nói:



-....Tôi lúc nãy vừa thấy tử vong...linh cảm tử vong, không biết vì lý do gì, tôi dường như nhìn thấy mình lái xe trên đường cao tốc, tiếp đó đằng trước một chiếc xe vận tải chở gỗ tròn bỗng nhiên xảy ra sự cố. Dây thép chằng gỗ của chiếc xe này đột nhiên đứt, tiếp đó những súc gỗ tròn từ xe tải không ngừng lăn xuống, làm một chiếc xe ở sau bị phá tan, mà một số xe khác vì tránh gỗ lăn mà không ngừng đâm nhau, chiếc xe tôi lái lật nhào, tiếp đó...



Nói tới đây, cô gái lại bắt đầu run rẩy toàn thân, nàng đã không nói tiếp được nữa.



Trịnh Xá cố ra vẻ thoải mái nói:



- Nếu như những tiên đoán này mà là thật, vậy thì những chiếc xe này của chúng tôi đều phải cảm ơn cứu mạng của cô...có thể hỏi một chút không? Những xe này của chúng tôi đều sẽ bị đụng vỡ trong vụ tai nạn xe cộ phải không?



Nói xong, hắn cố tình giơ tay chỉ các xe ở tít xa.



Kimberly khẽ lắc đầu đáp:



- Không, theo những gì tôi nhớ, người chết chỉ có chiếc này, chiếc này....cho đến chiếc xe bus đó, để tôi nhớ xem…. chiếc này nổ tung trước tiên. Tiếp đó chiếc này bị bốc cháy toàn bộ, còn chiếc xe mô tô kia lại bị đâm...đúng rồi, hai mẹ con này lần lượt bị chết, người con bị văng ra, bà mẹ bị đâm chết, sau đó là cả xe bus nổ tung làm chết người con, còn chiếc xe kia thì....




Nói xong, hắn nhẹ nhàng đặt chủy thủ trên tay lên quầy rượu, bắt đầu bước ra khỏi quán bar..



Tay gã chủ quán bar vẫn luôn để ở phía dưới quầy rượu, cái tay đó vẫn luôn xiết chặt một cây súng trường, nhưng mà nhìn kỹ, lại có thể thấy rằng tay hắn không ngừng run, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chủy thủ đó, cả hai tay hắn run càng thêm run.



Bọn côn đồ ở quanh cũng đều vây lại rồi, một tên trong đó lôi chủy thủ ra liền kêu lên kinh hãi:



- Kungfu Trung Quốc! Đây là Kungfu Trung Quốc a!



Nguyên lai trên chủy thủ đó lại đã có vài dấu tay, thậm chí cả các đường vân tay đều từng cái in rõ xuống, cứ như là tay Trịnh Xá là một cái bàn ủi vậy, cái này khiến mọi người xung quanh líu hết cả lưỡi, đặc biệt là lão chủ quầy rượu, sắc mặt hắn đã hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh, mấy chục giây sau, hắn vội vàng móc ra một cái điện thoại di động bắt đầu không ngừng đàm thoại.



Trịnh Xá từ trong quán bar đi ra ngoài, hắn liếc nhìn sắc trời, lúc này trời đã tối đen, thời gian ước chừng là khoảng chín giờ tối, mà hắn lại không có biện pháp nào để ở nhà trọ, điều này khiến hắn khó xử một chút, nên quyết định hãy cứ tìm nơi quảng trường rộng thôi, rồi tạm qua đêm trên ghế dựa ở đó.



Lúc này trên đường có chút ẩm ướt, trước khi Trịnh Xá tới quán bar đó đã có một cơn mưa lớn, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí một số chỗ còn có vũng nước, chỉ có bọn hippy cưỡi mô-tô cũng không để ý mấy thứ đó, bọn chúng đang không ngừng gào thét cưỡi xe phi tới phi lui.



Ngoài ra còn có mấy cô gái đứng đường ở bên ngoài quán bar, bọn họ trang điểm đậm đặc, cả người đều tỏa ra mùi nước hoa nồng nặc, trên người cũng chỉ mặc đồ sexy rất mỏng, nhìn qua là biết "nghề" của bọn họ là gì. Lúc Trịnh Xá đi qua bên cạnh bọn họ, mấy cô gái này thậm chí còn buông lời trêu ghẹo và dụ dỗ, mãi tới lúc hắn không thèm đếm xỉa bọn họ cứ thế bỏ đi, các chị em này mới bực bội mà thôi không chèo kéo.



Có điều một cô trong nhóm dường như nuốt không trôi, nhổ cả một ngụm đờm đặc lên con đường Trịnh Xá đi qua, trong mắt chất đầy vẻ buồn bực. Đúng lúc này, một chiếc mô-tô đang gầm rú từ trước mặt bọn họ phóng tới, vừa hay bất ngờ đè lên bãi đờm đặc đó, lại cũng không biết là ra làm sao, có thể là bởi vì do trời mưa trơn trượt, hoặc là vì bãi đờm kia, cuối cùng chiếc mô-tô ấy đột nhiên bị trượt, lại còn với tốc độ càng thêm nhanh đâm thẳng tới Trịnh Xá ở gần đó.



Tên côn đồ ở trên xe đó chỉ vừa mới kịp kêu lên một tiếng thì cả người đã bị mô-tô ném bay ra, còn cả chiếc mô-tô lại đang trượt lên vệt nước trên mặt đất đâm thẳng vào Trịnh Xá, tới lúc Trịnh Xá quay đầu lại, mô-tô đó chỉ còn cách hắn có hai, ba mét. Tránh khẳng định là tránh không kịp, hắn chỉ có thể dậm chân xuống lùi vội ra sau, chưa lùi được mấy bước đã rơi vào trong một vũng nước nhỏ, lúc này hắn cuối cùng mới có cơ hội vận hành khinh công nhảy lên, thoải mái vượt qua hơn 1 mét phía trên mô tô.



Trịnh Xá thở ra một hơi sau khi rơi xuống, hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ, trong lòng lại nghĩ không rõ mọi thứ này có phải là ngẫu nhiên hay không? Phải chăng hắn đã là nhân tuyển tử vong mà tử thần đang bám theo? Không có khả năng a, lúc này cũng chưa được bao lâu, cả hai mẹ con đó chiếu theo kịch bản hiện tại có lẽ đều chưa ai chết cả.



Trong lúc ngẩn ra như vậy, chiếc mô-tô đó đã đâm vào chân cột điện sau lưng hắn, vừa đụng vào cột điện, mô-tô liền nổ tung, sức nổ đó thực quá mạnh mẽ, làm mấy khối đá trên mặt đất đều nổ bay ra, trong đó một mảnh phiến đá bay thẳng lên không trung, chỉ bay như vậy mà lại cắt đứt dây dẫn trên cột điện, dân điện bị đứt đó rơi thẳng xuống mặt đất, chẳng biết là xảo hợp hay là gì khác, cái dây điện đó vừa vặn rơi vào ngoài rìa vũng nước nơi Trịnh Xá đứng, một tiếng xoẹt xoẹt vang lên, Trịnh Xá đã cảm thấy khắp người đau đớn muốn chết.



Tố chất thân thể Trịnh Xá so với người thường mạnh hơn gấp bội, nhưng cũng chẳng có cách nào trực tiếp chống lại dòng điện cao thế đó, chỉ trong chớp mắt, thân thể hắn đã cứng ngắc hết cả, trên người dường như tỏa ra mùi cháy khét, mắt thấy hắn đã sắp bị dòng điện đốt chín, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, mắt hắn đột nhiên trở nên mờ mịt, cố sức lấy pháo không khí ra khỏi nạp giới, lúc này cả người hắn đã cứng đờ, ngón tay chỉ tới kịp bật chốt mở, tiếp đó pháo không khí đã bắt đầu nạp năng lượng và hút khí...



"Hai!"



"Một!"



Vào lúc này thời gian hai giây đó trong cảm giác của Trịnh Xá như dài vô tận, giống như là đã phải trải qua cả một kiếp người. Hắn gắng sức hướng nòng pháo nghiêng xuống dưới, khi nòng pháo xuất hiện chấn động, lực xung kích cường đại cuối cùng hoàn toàn bộc phát ra, không chỉ làm mặt nền xi-măng nổ tung thành cát đá, lực xung kích lớn còn tác dụng ngược lại đẩy bay Trịnh Xá ra xa. Khi hắn từ từ rời khỏi vũng nước, trước mắt toàn bộ tối đen, rồi hôn mê bất tỉnh...Còn đoạn dây điện vẫn như cũ không ngừng vẫy vùng loẹt xoẹt, chỉ đáng tiếc là độ dài của nó chí có thể sát tới bên vũng nước, mà Trịnh Xá đã cách xa vũng nước vài mét rồi....