Vô Hạn Khủng Bố

Chương 86 : Huyết chiến!

Ngày đăng: 19:03 20/04/20


Trịnh Xá cũng không cảm thấy Dekchai có vẻ mạnh mẽ gì, có lẽ thực lực của hắn so với người bình thường mà nói thì đúng là mạnh hơn, nhưng so với Trịnh Xá, cận chiến tuyệt đối thua kém. Trước khi đầu gối công kích tới, Trịnh Xá đã lùi ra sau nửa bước đồng thời đưa chân đá thẳng tới, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, một cước của Trịnh Xá hung hăng đánh thẳng lên đầu gối Dekchai, lực lượng còn mạnh mẽ hơn nhiều, đẩy bật đầu gối ra, làm cả người hắn như quỳ xuống đất. Nhưng không đợi Trịnh Xá tiếp tục công kích, từ sau lưng một đạo kình phong ập tới, làm hắn không thể không xoay người nhào sang một bên.



Từ sau lưng hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con gấu đen khổng lồ cao đến năm mét, thân hình con gấu to lớn vô cùng, chỉ vung nhẹ một chưởng đánh xuống chỗ hắn vừa đứng đã tạo thành một cái hố rộng hơn nửa mét. Cái này còn chưa tính là gì, con gấu đen rống lên một tiếng lao tới chỗ Trịnh Xá, ngay lúc hắn đang định tránh sang một bên thì đột nhiên xung quanh xuất hiện mấy mũi chông nhọn bằng đá, làm hắn chỉ có thể trực diện nghênh đón cú lao này, lực lượng cực lớn đẩy người hắn đập vào một tấm thép lớn, đến khi con gấu lùi ra, cả người Trịnh Xá đã như nột miếng trứng rán ép lên tấm thép.



Con gấu đen lại rống lên một tiếng, nó giơ móng vuốt hung hăng tát thẳng về phía Trịnh Xá, nhưng nó chưa kịp đánh trúng đã thấy hắn giơ tay tóm chặt lấy ngón tay cái. Tiếp đó cơ nhục toàn thân Trịnh Xá căng phồng lên, hắn gào lớn vặn mạnh một cái, kéo ngã con gấu sau đó đá thẳng một cước, ba một tiếng, đẩy bắn con gấu đen ra xa mấy mét.



Ngay lúc Trịnh Xá chuẩn bị xông lên liều mạng với con gấu này, một thân ảnh đột nhiên vọt tới, hai nắm quyền một trên một dưới đánh thẳng về phía đầu và lồng ngực hắn. Bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể đưa cánh tay lên cản lại, hai nắm quyền như hai trụ thép oanh kích, chỉ đỡ hai phát cánh tay Trịnh Xá đã có chút tê dại, vì thế hắn nương theo luồng lực đạo này lùi lại phía sau. Đến lúc này Trịnh Xá mới nhìn thấy rõ ràng, Dekchai không biết từ lúc nào đã đứng đó, trên người hắn không ngờ có bốn cánh tay, mà bên cạnh đầu lại một thêm một cái đầu nữa giống hệt.



Thấy Dekchai cùng Trịnh Xá quấn lấy nhau, từ miệng con gấu đen không ngờ lại phát ra tiếng người:



- Đội trưởng, quả nhiên không hổ là chủ thể của ngươi a, chiến lực rất mạnh, phản ứng nhanh đến kinh người, lực lượng so với ta còn lớn hơn. Chỉ sợ ta và Dekchai cũng phải phí một phen công phu mới có thể thu thập được hắn.



Trịnh Xá mặt mang vết sẹo cũng không nhìn lại chỉ lẩm bẩm nói:



- Phương hướng phát triển của ngươi và Dekchai đều không sai, nhưng mới tiến vào Ác Ma đội được ba bộ phim kinh dị, còn chưa thuần thục mất thuộc tính cường hóa này. Ví dụ ngươi là Druid, cường hóa biến hình mạnh nhất có thể biến thành cự long phương tây, thân dài hơn mười mét, như vậy ngươi mới có thể dễ dàng đối mặt với phim kinh dị loại chiến tranh kỳ bí. Nói về Dekchai, đấu khí của hắn mới là sơ cấp, hơn nữa hai đầu bốn tay cũng hoàn toàn không đủ, đến khi đấu khí của hắn mạnh mẽ, phối hợp với thuộc tính cường hóa ba đầu sáu tay, như vậy cận chiến của hắn tuyệt đối thập phân khủng bố.... Coi hắn là mục tiêu huấn luyện đi, nếu như các ngươi chiến tử, vậy chỉ có thể nói các ngươi thực lực không đủ, chết sớm một chút cũng tốt... Đương nhiên ta có thể sử dụng Cuốn sách của thần Ra hồi sinh các ngươi, dù sao thì điểm thưởng và chi tiết kịch tình cần thiết cũng có thể do cả đội góp lại. Tuy nhiên cơ hội sống lại như vậy chỉ có một lần, nếu như không muốn lãng phí cơ hội đó thì mau giết hắn đi!



Con gấu đen to lớn có vẻ rất e ngại Trịnh Xá mặt có vết sẹo, chỉ thấy nó rống lên rồi lại lao về phía Trịnh Xá, lần này lực lượng nó sử dụng càng lớn, trong lúc chạy phảng phất như cả mặt đất đều run chuyển.



Trịnh Xá vừa định lùi về phía sau đột nhiên sau lưng hắn lại có mấy mũi chông đá lao ra, lại nhìn về phía Trịnh Xá có cánh đang lư lửng phía trên, tay hắn cầm Cuốn sách của Anubis đen xì, dày cộp. Thoạt nhìn có vẻ không ảnh hưởng chút nào đến trường chiến đấu này nhưng mỗi lần hắn phát động ma pháp đều làm hành động tiếp theo của Trịnh Xá hoàn toàn rối loạn, khiến hắn chỉ có thể trực tiếp ngạnh kháng công kích, ví dụ như hiện tại bị đánh thẳng lên cột đá, hắn lập tức oa một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, cú đánh này đã làm hắn bị nội thương.



"Không được, cứ như vậy sẽ bị bọn chúng dùng xa luân chiến làm cho mệt chết... Đúng rồi, quét hình của Chiêm Lam đã biến mất, như vậy đồng dạng, quét hình của chúng hẳn là cũng mất hiệu lực... Có cách rồi!"



Trịnh Xá định chủ ý, hắn liều mạng chịu nguy hiểm để móng vốt của gấu đen đánh trúng, quay hẳn lưng về phía nó, tiếp đó hai chân đạp lên người con gấu, lưng hắn cũng đồng thời bị đánh, cả người như một con diều đứt dây bay khỏi mái nhà, trong ánh mắt của ba kẻ kia, hắn cố gắng xoay người, quay mặt xuống dưới.



Con gấu đen khổng lồ thì thào nói:



- Chết rồi sao? Quá yếu ớt a? Trình độ như vậy cũng xứng với Ác Ma đội bọn ta...



Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên cả người bị một luồng cự lực đánh bay lên, Trịnh Xá mặt có vết sẹo đã đứng ở chỗ hắn vừa nãy.



Nam nhân này băng lãnh nói:



- Ngươi cũng xứng làm thành viên Ác Ma đội? Đừng tưởng thực lực ngươi mạnh mẽ lắm, trong mắt ta, trong cả đoàn đội không quá bốn người xứng với danh hiệu này, mà ngươi thì tuyệt đối không đủ tư cách. So với thành viên tiểu đội luân hồi bình thường mạnh hơn được một chút, nhìn bộ dạng gấu chó của ngươi....



Trịnh Xá mặt mang vết sẹo tựa hồ cũng biết câu cuối mình nói thừa, Francis thật sự đang trong lốt gấu, con gấu đen này bò dậy, lau vết máu bên mép, đứng yên ở đó không dám cử động.



Trịnh Xá mặt mang vết sẹo không kiên nhẫn được nữa nói:



- Nếu muốn trở thành thành viên chân chính của Ác Ma đội phải không ngừng mạnh mẽ, không ngừng tiến bộ, hiện tại cả đội chỉ có ta Sở Hiên, Triệu Chuế Không ba người có tư cách mang danh hiệu này. Biết tại sao lần trước va chạm với Thiên Thần đội chúng ta lại là nhược giả được tiến vào phim trước không? Chính là vì có lũ yếu ớt các ngươi làm liên lụy, mẹ kiếp, tất cả phải dựa vào trí tuệ của Sở Hiên mới có thể không phải giao chiến với chúng, chạy được về... Tóm lại, trước hết toàn diệt Trung Châu đội đi, Francis, Dekchai, hai người các ngươi dùng chiếc Goblin Glider, nhớ kỹ, tìm được gắn nhất định phải bám chặt, dù thế nào cũng không được để hắn chạy thoát... Ta cũng không muốn nhà tù bóng tối trở thành nhà giam đoàn đội chúng ta, cứ vậy đi.



Nói xong hắn giương đôi cánh dơi bay xuống bóng tối phía dưới truy tìm.




Thanh âm của Minh Yên Vi vang lên giữa không trung sau lưng Trương Hằng, trong giọng nàng đầy châm chọc cùng phẫn nộ, không chỉ như thế, nàng không chút lưu tình bắn ra ngân sắc hỏa diêm, mỗi lần ngọn lửa bắn ra đều làm vạch tường tan chảy một mảng, uy lực thật sự kinh người, đương nhiên nếu chỉ xét về lực lượng của tên thì còn kém Bạo Liệt tiễn của Trương Hằng nhiều.



Trương Hằng nghiến răng không nói nửa cầu, nghiến chặt đến mức bên khóe miện máu tươi bắt đầu không ngừng chảy ra, hắn vừa nuốt máu tươi của chính mình vừa liên tục, mỗi lần luồng sáng ngân sắc bắn tới hắn đổi hướng lại lao vào một con ngách. Bất tri bất giác, hai mắt Trương Hằng đã biến thành mở mịt, trong lúc chạy đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa.



- Nếu sợ chết như vậy sao một tiễn vừa rồi không bắn vào đầu ta chứ, như vậy ngươi không cần chạy trốn nữa, cũng không cần sợ hãi nữa, chỉ cần bắn trúng đầu ta. Ta đã mở cơ nhân tỏa, chẳng lẽ ngươi không muốn có điểm thưởng và chi tiết kịch tình sao?



Minh Yên Vi nghiến răng rít lên, cung tên trong tay không ngừng bắn về phía Trương Hằng nhưng lần nào cũng chỉ lệch một ly thôi, cô gái này thấy hắn không hồi đáp, lệ quang trong mắt càng lúc càng dày.



Minh Yên Vi đột nhiên bay lên không trung, nàng đứng trên cao hơn mươi mét nhìn xuống, tiếp đó cao giọng nói:



- Trương Hằng, người có nhớ ta từng nói ta có dự cảm rất mạnh với một số chuyện không? Đối với cung tiễn càng mạnh, ta có thể dễ dàng dự đoán được hướng đi của mũi tên cùng phương hướng của mục tiêu, nhiều lúc ta thậm chí không cần nhìn.... cũng có thể bắn trúng mục tiêu.



Minh Yên Vi chợt nhắm mắt lại, nàng đưa cây tiểu cung màu bạc nhắm về hướng Trương Hằng chạy trốn, trong một chớp mắt khi hắn cong người lại, cây ngân sắc tiểu cung vụt buông ra, một mũi tên xuyên thẳng qua đùi hắn. Cũng may một tiễn này Minh Yên Vi cũng không sử dụng ngọn lửa màu bạc tấn công, chỉ có cảm giác đau đớn khó chịu muốn chết từ chân truyền đến, Trương Hằng hơi tập tễnh một chút nhưng vẫn liều mạng chạy tới.



".... Anh nhất định sẽ đền bù hết cho em, nhưng anh không thể để đồng đội bị trừ âm điểm, cho nên anh nhất định phải giết một thành viên trong Ác Ma đội.... Trong ý thức Trịnh Xá ở bên đó có thể thấy một gã da trắng đang bay trên không, giết chết hắn.... Sau đó anh sẽ đền bù tất cả cho em..."



Trương Hằng nghiến chặt răng, hắn tiếp tục liều mạng chạy tới, lúc này đã tới rất gần con đường kia. Mắt thấy hắn sắp tới nơi, Minh Yên Vi rút cuộc nhíu mày giương cung, một đạo ngân sắc hỏa diễm bắn vào khoảng trống trước mặt Trương Hằng, đến khi hắn tới nơi, đoàn hỏa diễm này trực tiếp bắn trúng cổ chân hắn, lập tức cả bản chân bị thiêu cháy, hơn nữa ngọn lửa còn bắt đầu theo cổ chân lan dần lên trên.



Đoàng!



Một tiếng súng cực lớn vang lên, cách đó hơn một nghìn mét, một đạo hỏa quang lóe lên trong lớp sương đen, tiếp đó trên mặt đất truyền đến tiếng đạn xuyên phá. Trương Hằng vốn đang định tiếp tục bò tới, đến lúc này hắn cuối cùng mỉm cười đứng dậy, còn Minh Yên Vi cũng đã bay tới trước mặt hắn.



Minh Yên Vi cười châm chọc:



- Sao không chạy? Sao không chạy nữa đi? Sao bây giờ ngươi lại ra bộ trấn tĩnh thế? Lúc trước nếu ngươi có được nửa phần trấn định như thế này, chúng ta đã....



Nữ hài này cũng không nói được nữa.



Trương Hằng nhìn Minh Yên Vi, mỉm cười ôn nhu, hắn chợt đứng thẳng dậy, giương cung căng tròn nhắm về phía nàng, đồng thời tren người hắn cũng xuất hiện một luồng uy áp, đây là biểu hiện hắn sắp sử dụng Phong chi tiễn.



Minh Yên Vi lại mỉm cười như được giải thoát, nàng cũng kéo cây tiểu cung tới cực hạn, một đoàn ngân sắc hỏa diễm xuất hiên trên dây cung, nàng khẽ thì thầm:



- Để chúng ta cùng giải thoát đi, Hằng...



"....Xin lỗi, anh yêu em, hãy sống...."



Một đạo khinh tiễn phá không bắn ra, thật sự là Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, tây bắc vọng, xạ Thiên Lang....



Một tiễn bay lướt qua mặt Minh Yên Vi, khi nàng quay đầu nhìn đã không biết mũi tên bay tới tận đâu, nhìn lại Trương Hằng, chỗ trái tim gã đã biến thành một phiến quang mang màu bạc... Nhưng trên mặt hắn đang mỉm cười...