Vô Hạn Khủng Bố

Chương 88 : Tàn nhẫn ẩn giấu

Ngày đăng: 19:03 20/04/20


Trịnh Xá kéo Dekchai vào trong con ngách tối, sau đó trong nháy mắt bẻ rời đầu hắn ra rồi một chưởng đánh nát vụn, tiếp theo không hề ngoái lại cứ tiến thẳng vào trong ngõ.



- Hồng viêm!



Trịnh Xá vừa chạy vừa sử dụng kỹ năng Vampire, lập tức từ cơ thể hắn bùng lên một luồng lửa màu đỏ máu, từ từ thiêu sạch mùi máu tươi trên người. Đồng thời, lực hồi phục của bản thân hắn thật kinh người, vết thương trên đùi cũng chậm rãi khép lại, tiếp đó hắn quay người nấp vào trong một góc tối cạnh vách tường.



Khoảng hai ba phút sau, một chiếc Goblin Glider bay qua trên đầu hắn, một nam nhân da trắng bối rối kêu lên:



- Đội trưởng, không tìm thấy hắn, vừa nãy rõ ràng ở đây có khí tức hỏa diễm, nhưng giờ lại chẳng có gì cả....



Gã đại hán da trắng này dừng một chút rồi lớn tiếng nói:



- Đội trưởng Trung Châu đội, ta biết ngươi đang ở gần đây! Đừng làm con rùa đen rút đầu nữa! Đội trưởng chúng ta nói, nếu như ngươi đường đường chính chính quyết một trận thắng bại với chúng ta, vậy có thể coi thực lực của ngươi mạnh hơn chúng ta. Nhưng nếu như người tiếp tục làm con rùa đen rút đầu, chúng ta sẽ không cố kỵ sử dụng tất cả mọi biện pháp đó!



Trịnh Xá lẳng lặng nấp trong bóng tối, khoảng cách từ chỗ này đến chỗ đại hán da trắng kia khoảng mười mét chiều cao, với khinh công của hắn, căn bản không thể dễ dàng đánh trúng, cho nên hắn chỉ có thể yên lặng tiếp tục ẩn nấp, không dám động đậy chút nào.



Kỳ thật gã da trắng nãy cũng không đáng sợ, cho dù có biến thành con gấu đen to lớn, bất quá cũng chỉ có lực lượng rất đáng sợ thôi, nếu như thật sự cận thân đối chiến, Trịnh Xá tự tin trong vòng năm phút có thể cường hành giết chết hắn... Nhưng không được a, đối phương không phải chỉ có một người, còn có Phục chế thể hình dáng giống hệt hắn, một mực chưa xuất thủ nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng.



Hắn không có tự tin thắng nối Phục chế thể, mặc dù còn chưa giao thủ nhưng trực giác mách bảo cho hắn biết phải tránh xa kẻ đó.



Nam nhân da trắng tựa hồ đã không nhẫn nại nổi nữa, hắn chợt đạp glider bay chéo lên, nhìn như sắp sửa ngã đến nơi. Khi hắn quay glider hướng xuống dưới, một loạt tên lửa cở nhỏ bắn thẳng ra, mấy quả tên lửa này trực tiếp bắn vào xung quanh Trịnh Xá, trước khi Trịnh Xá kịp phản ứng một luồng sóng xung kích đã ập tới.



Mấy phát tên lửa này cũng không bắn trúng hắn, chỉ vỏn vẹn áp lực từ vụ nổ cũng không sao, cường độ thân thể hắn đã có thể dễ dàng ngăn cản, chỉ là tất cả con ngách đều trong phạm vi vụ nổ, bốn phía nhất thời hỏa quang mãnh liệt, đồng thời mấy căn phòng ở gần chỗ Trịnh Xá sụp xuống.



"Tình huống như vậy.... Chính diện ngạch chiến đi!"
Trịnh Xá há miệng thở dốc, vừa này va chạm và nén ép kịch liệt gần như đã ép hết cả không khí trong phổi hắn ra, bất quá hiện tại không phải là lúc nghỉ ngơi, dưới chân hắn đạp một cái, nhanh chóng lao qua lỗ thủng trên tường ra ngoài. Chỉ thấy con gấu đen cũng đã bò dậy nhìn về phía này, bộ dạng nó nhìn cũng khá thê thảm, hàm dưới bị ăn mòn đến gần như chỉ còn trơ xương, trên bụng có một vết tương lớn, từ đó cơ hồ có thể thấy được nội tạng bên trong đang động đậy, cánh tay trái không ngừng chảy máu, nhìn qua cánh tay đã hoàn toàn nát bấy.



Con gấu đen to lớn trong mắt đã không còn chút dã tính nào, ngược lại đầy kinh hoàng, sợ hãi, sau khi nó nhìn thấy Trịnh Xá xuất hiện vội vã quay người chạy trốn, thân thể to lớn không ngừng chảy máu. Bộ dạng này đâu phải là gấu đen a, rõ ràng là một con chó nhà có tang, một con cẩu hùng thuần túy mà thôi.



Trịnh Xá không hề buông lỏng chút nào, hắn cũng đã sớm phát cuồng, thấy con gấu đen to lớn đang chạy trốn, hắn vận khinh công lao thẳng tới sau lưng nó, hàm răng hung hăng cắn thẳng vào sau cổ, dùng sức rứt ra một miếng thịt lớn đỏ hỏn. Vẫn chưa thôi, Trịnh Xá nắm chặt quân đao, đâm mạnh vào chỗ xương sống, hơn nữa sau khi đâm vào còn dùng sức vặn một cái, bẻ gẫy xương sống đồng thời cũng một nửa lưỡi quân đao cũng gãy rời, mắc lại đó. Con gấu đen chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân hình to lớn lắc lư mấy cái rồi đổ ập xuống đất, không ngừng co rút. Nguồn: https://truyenfull.vn



Trịnh Xá từ dưới đất bò dậy, hắn không ngừng thở dốc, trên người toàn là máu đen, cũng không rõ là máu của hắn hay là máu của gấu đen. Bất quá, lúc này hắn cũng bất chấp thương thế trên người, từng bước tiến tới trước mặt gấu đen, nhìn con gấu này cả người đang không ngừng co rút lại, hắn chậm rãi giơ pháo không khí lên.



Trong mắt con gấu đen đầy hoảng sợ, thân hình nó bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, hai ba giây sau đã biến lại thành bộ dạng như bình thường. Gã đại hán da trắng đáng thương này hàm dưới đã bị ăn mòn hơn một nửa cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng hắn vẫn vội vàng lớn tiếng nói:



- Tha cho ta đi, ta có thể xin đội trưởng....



Trịnh Xá không thèm để ý tới hắn, chỉ nhẹ nhàng bóp cò pháo không khí, tiếp đó, hắn yên lặng nhìn vẻ mặt từ cẩu khẩn chuyển sang hoảng sợ, từ hoảng sợ chuyển sang tuyệt vọng của nam tử da trắng kia. Hai giây sau, từ miệng pháo không khí, một luồng sóng xung kích bắn ra, bắn thẳng vào mặt nam nhân da trắng kia, lập tức cả đầu hắn cùng đất đá xung quanh bị bắn nát vụn...



Trịnh Xá quỵ xuống đất há miệng thở hồng hộc, một lượt chiến đấu vừa rồi hắn đã dùng toàn lực liều mạng, có thể nói không phải ta sống thì ngươi chết, mấy lần chấp chới giữa lằn ranh sinh tử làm toàn bộ tinh thần của hắn đều căng thẳng tột cùng, bây giờ hơi thả lỏng một chút là lập tức cảm thấy mệt mỏi hết sức. Cái này còn chưa tính là gì, cả người hắn chỗ nào cũng là vết thương, toàn thân đau đớn khó mà diễn tả được, hiện tại cho dù cử động một ngón tay cũng vô cùng khó khăn.



Một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng Trịnh Xá, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy Nemesis đang yên lặng đứng đó, hai thanh vũ khí cũng không chỉ vào hắn. Xem ra Matt Aderson đã khôi phục trí nhớ hay ít nhất cũng có ấn tượng sâu sắc về hắn, nếu không tên Nemesis này khó có khả năng bỏ qua cơ hội dễ dàng giết hắn, giờ phút này, nó chỉ cần bắn một loạt đạn là có thể xử lý Trịnh Xá gọn ghẽ.



- Quả nhiên khổng hổ là chủ thể của ta, ẩn giấu bản chất tàn nhẫn giống như ta… Ta còn tưởng sự tàn khốc của mình là do Chủ Thần áp đặt lên khi nhân bản, xem ra sự thật cũng không phải như thế...



Một giọng nói băng lãnh vang lên, một nam nhân vũ lộng đôi cánh đen từ trên không hạ xuống, trên tay hắn cầm một thanh cự kiếm bốc lửa đen kịt, đôi cánh đen sau lưng không ngừng phe phẩy.



Đó chính là Trịnh Xá mặt có vết sẹo dữ tợn, đội trưởng tiểu đội luân hồi Ác Ma....