Vô Hạn Khủng Bố
Chương 91 : Trở lại Hamunaptra
Ngày đăng: 19:03 20/04/20
Trong phòng tiếp khách của viện bảo tang, viện trưởng lấy túi chè phương đông lão cất đã lâu, sau đó cẩn thận đốt một ngọn đèn cồn, dùng một cái ấm nhỏ đun nước. Chờ nước sôi, lão mới nhẹ nhàng thả vào hai chén trà xanh, mũi thơm thanh đạm bay lên làm người ta tâm thần sảng khoái.
- Thật đáng tiếc, ở châu Âu bây giờ toàn lưu hành loại nước trà bỏ thêm đường hoặc kem, trước kia ta từng được tiếp mấy vị khách phương Đông, họ pha một ấm trà xanh như thế này, mùi vị thật tuyệt, đây mới là mùi vị chân chính của lá trà.... Phương Đông thần bí, giống như ngươi vậy, có thể cho ta biết ngươi lấy được tin tức về kho báu của Vua bọ cạp từ đâu không? Ta không tin là người trong tộc ta lại tiết lộ chuyện này..... Trừ phi là do hậu duệ đám học trò của Imhotep tiết lộ, ngươi nghe được chuyện kho báu của Vua bọ cạp từ đâu vậy?
Viện trưởng nhấp một ngụm trà, cười nhìn Trịnh Xá hỏi.
Trịnh Xá cười dài nói:
- Kỳ thật nếu như là thế giới hiện thực, ta căn bản không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì cho các ông, hơn nữa nếu là trước đây, trong đội có đủ ba người mở cơ nhân tỏa thì tiết lộ tin tức cho các ông cũng sẽ bị trừ điểm, giờ thì ổn rồi, nói chuyện gì cũng không bị trừng phạt.... Ta và các ông không phải ở cùng một thế giới, ta đến từ một thế giới khác.
Viện trưởng cũng không có vẻ ngạc nhiên, lão chỉ yên lặng nhấp một ngụm trà rồi nói:
- Lúc đó ở ngoài lăng mộ, tất cả các ngươi đồng loạt biến mất, chúng ta đại khái cũng đoán được các ngươi không phải người của thế giới này rồi.... Vậy địa ngục là chỗ nào vậy? Hay các ngươi từ thiên đường xuống?
Trịnh Xá lập tức xuy tay cuống quýt nói:
- Không, thế giới khác mà ta nói không phải là như vậy, mẹ nó, ông nói như ta chết rồi vậy. Ta không nói là mình đã chết, ta và đồng đội không thuộc về thế giới này, mà là người của thế giới kia.... Ặc, tóm lại, chúng ta không phải là người chết, còn đang sống sờ sờ ra đây, đến thế giới này chỉ để hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Viện trưởng suy nghĩ một chút rồi chợt cười nói:
- Lần trước giết bất tử tế tự Imhotep chính là nhiệm vụ của các ngươi phải không? Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành ngươi quay lại làm gì? Vì muốn lực lượng cường đại hơn và kho báu sao? Hơn nữa còn một thân một mình tiến vào, là giấu đồng đội à?
Trịnh Xá cười thảm mấy tiếng, hắn cúi đầu nói:
- Không, bọn họ.... Bọn họ đã tử trận trong một nhiệm vụ khác, vì thế ta phải quay lại đây tìm Cuốn sách của thần Ra. Hơn nữa để báo thù cho họ.... ta cũng phải đi tìm kho báu của Vua bọ cạp. Có thể đoạt được hay không là một chuyện, nỗ lực cố gắng lại là chuyện khác, ta cũng không muốn khi đồng đội hồi sinh ta lại nói thời gian ở đây cứ nhàn hạ uống trà nói chuyện, như vậy ta thật không dám nhìn vào mắt họ.... Chỉ đơn giản như thế thôi.
Viện trưởng lắc đầu nói:
- Không phải ta không giúp ngươi, mà là ta cũng không biết phải giúp thế nào. Kho báu của Vua bọ cạp chỉ là một truyền thuyết mà thôi, trước tiên phải tìm được chiếc Vòng tay của thần Anubis mà Vua bọ cạp lưu lại, sau đó dựa vào tin tức trong đó đi tìm kim tự tháp của hắn.... Nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết thôi, đến cả cái vòng tay đó có tồn tại hay không chúng ta cũng chẳng biết, đừng nói đến chỗ kim tự tháp....
- Nhưng cho dù tìm được vòng tay, cho dù tìm được kim tự tháp chúng ta vẫn phải ngăn cản ngươi đánh thức Vua bọ cạp, bởi vì một khi ngươi khiêu chiến thất bại, hắn sẽ dẫn Đội quân của thần Anubis hủy diệt cả thế giới này. Hậu duệ của Medjai chúng ta ngoài canh giữ bất tử tế tự Imhotep ra, nhiệm vụ lớn nhất chính là giám thị Đội quân của Anubis, cho nên bọn ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi.
- Chúng ta lại biết vòng tay đó đang ở đâu, đó là một lăng mộ bí ẩn dưới lòng đất, đáng tiếc là chúng ta đã mất chìa khóa mở cửa, chính là chiếc chìa khóa mở Cuốn sách của thần Anubis và Cuốn sách của thần Ra. Nếu không chúng ta có thể lấy Vòng tay của thần Anubis ra trước, cho dù người không tìm được mũi giáo thì cũng có thể yên tâm giấu nó đi, không để người khác dễ dàng lấy được.
Trịnh Xá cười khổ, lấy chiếc chìa khóa mở cổ thư từ trong Nạp giới ra, lẩm bẩm nói:
- Chìa khóa thì đúng là ta có, nhưng không có Ngọn giáo của thần Osiris, ta nghĩ súng đạn bình thường cũng không thể đánh bại Vua bọ cạp được.... Thôi bỏ đi, trước tiên bàn xem làm thế nào an bài chuyền khai quật Hamunaptra đã.
Kỳ thật bộ tộc Medjai đã sớm muốn khai quật Hamunaptra, chỉ là chi phí cho việc này thật sự quá lớn, không phải một mình họ có thể độc lập gánh vác nên vẫn trì hoãn.
Trước kia tộc Medjai kiêng kỵ lời nguyền của bất tử tế tự Imhotep nên bọn họ tuyệt đối không bước vào trong lăng mộ nửa bước, phải sau khi kịch bản trong The Mummy triển khai thuận lợi, bộ tộc mới biết trong thành phố của người chết thật sự có một lượng lớn vàng bạc như trong truyền thuyết. Chỉ là theo thời gian, cả Hamunaptra đã hoàn toàn suy sụp, số vàng bên trong cũng bị chôn vùi, cho nên khi tộc Medjai biết Trịnh Xá tự nguyện đưa đầu chịu báng, khai quật thành phố của người chết, những người này tự nhiên là vô cùng vui vẻ, đối với chuyện về kho báu của Vua bọ cạp cũng thoải mái hơn.
Trịnh Xá được Ardeth thẳng thắn cho biết, hắn bắt đầu cảm thán thế giới này, quả đúng là thế giới kim tiền là tối thượng, ít nhất sức mạnh của đồng tiền so với suy nghĩ của hắn còn lớn hơn, mà hắn cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là thừa, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Mặc kệ thế nào, dưới sự giúp đỡ của bộ tộc Medjai, ngay trong ngày Trịnh Xá gửi điện báo cho vợ chồng O"Connell, đồng thời bắt đầu lấy danh nghĩa của tổ chức dân tộc kia, chiêu mộ nhân công từ Cairo và mấy thành phố lớn, phương diện đãi ngộ coi như thuộc loạt tốt nhất trên thị trường. Dù sao Trịnh Xá cũng chẳng có cái gì, chỉ có một đống tiền đang cần tiêu, cuối cùng chỉ trong một tuần đã hoàn thành công tác chiêu mộ và sắp xếp hậu cần, mấy chuyện lặt vặt đều do người của bộ tộc an bài. Tiếp theo hơn ba ngàn công nhân cộng thêm hơn một nghìn con lạc đà, mang theo lượng lớn công cụ và một ít máy móc bắt đầu rầm rộ tiến về thành phố của người chết Hamunaptra. Ở giữa sa mạc, hậu cần bổ sung liên tục không thể đo đếm nổi, tiền tiêu vào như nước, Trịnh Xá chỉ có thể liên tục bán ra ba mét khối vàng, đưa số tiền này cho viện trưởng để lão chỉ huy hệ thống hậu cần ở Cairo còn hắn cùng Ardeth tới Hamunaptra trước
Ardeth nhìn đám người đông đúc trước mắt, hắn cười khổ (lại khổ, khổ lắm thế) nói:
- Ngươi đúng là bạo tay a, kỳ thật căn bản không cần khoa trương như vậy, ta và tộc nhân đều rất có kinh nghiệm khai quật di tích, một đội khoảng một, hai trăm công nhân chỉ cần mấy tháng, tối đa là nửa năm có thể đào sạch sẽ một di tích. Dù Hamunaptra hơi lớn, chỗ sụp đổ cũng khá sâu nhưng ngươi thật sự không cần thuê nhiều người như vậy, đống tiền này tiêu hoang quá.... đúng là quá lãng phí.
Trịnh Xá cười ha ha, hắn chăm chú nói:
- Thứ ta thiếu chính là thời gian, ta nghĩ viện trưởng hẳn là đã nói với ngươi rồi, ta và đồng đội đều không phải là người của thế giới này. Trong một nhiệm vụ, tất cả họ đã hi sinh, chỉ còn mình ta sống sót... Vì thế ta không thể lãng phí thời gian, ta phải nỗ lực hết sức mới đến được thế giới này, hơn nữa vì giá phải trả quá lớn nên ta chỉ có thể ở lại đây ba tháng, đây đã là cực hạn rồi. Vô luận thế nào, Hamunaptra nhất định phải được khai quật thành công trong vòng ba tháng, ta phải lấy được Cuốn sách của Amun-Ra rơi dưới vách đá, nhất định phải lấy được, ta phải dùng nó đề hồi sinh đồng đội... Chính vì như vậy ta mới phải dày mặt nhờ các ngươi trợ giúp, lực lượng của mình ta thật quá nhỏ bé, ta cần các ngươi, chiến hữu....
Ardeth cắn răng nói:
- Ta hiểu, nam nhi sa mạc không phải loại tạp chủng vong ân phụ nghĩa! Ta sẽ dùng quyền lực của mình gây ảnh hưởng tới quyết định của các trưởng lão.... Lúc trước có tộc nhân nói ở mấy quốc gia nhỏ tại châu Phi từng phát hiện Ngọn giáo của thần Osiris xuất hiện, nhưng hình như đã bị người ta trộm mất, ta sẽ để tộc nhân nhanh chóng dò la chuyện này. Tóm lại trước hết chúng ta cứ làm tốt chuyện trước mắt đã, yên tâm đi, chiên hữu, nhất định sẽ lấy được Cuốn sách của thần Ra trong vòng ba tháng, nếu như tiến độ không kịp, ta sẽ để tộc nhân cùng hỗ trợ, yên tâm đi! Nam nhi sa mạc sẽ không quên chiến hữu từng sóng vai chiến đấu!
Châu Phi, trộm... Không hiểu vì sao, trong lòng Trịnh Xá đột nhiên xuất hiện một suy luận mơ hồ, mặc dù suy luật này nghe qua có chút nực cười, hoặc có thể nói là hoang đường, nhưng vô xảo bất thành thư (không trùng hợp thì không thành truyện) chẳng lẽ thật sự trùng hợp như vậy sao?
"Chỉ mong được như vậy... Hy vọng trời cao có thể phù hộ ta."
Trịnh Xá nhìn trời xanh vạn trượng, hắn thì thào tự nhủ.