Vô Hạn Khủng Bố
Chương 93 : Mười phút đoạt mệnh
Ngày đăng: 19:03 20/04/20
Trịnh Xá nghe âm thành này mà ngây ngẩn, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, vội vã quát lớn:
- Mẹ nó, nhanh lên đi! Mọi người nhanh chóng thăm dò bên trong!
Evelyn nhìn bốn phía xung quanh nói:
- Kiên nhẫn là một đức tính tốt đó, hơn nữa chúng ta đang thám hiểm lăng mộ, chỗ nào cũng là cơ quan, cạm bẫy, nếu quá nóng vội mọi người có thể đều mất mạng ở đây.
Trịnh Xá một mình chạy thẳng tới, lừa chạy vừa quát:
- Mẹ nó, ta vừa nhận được thông báo nhiệm vụ, trong vòng mười phút nếu không lấy được Vòng tay của thần Anubis thì lăng mộ này sẽ sụp đổ! Khốn kiếp, tại sao ta hao tốn điểm thưởng tiến vào thế giới này mà vẫn nhận được thông báo nhiệm vụ chứ? Chuyện này căn bản không hợp lý tý nào, Chủ Thần, ngươi thật khốn nạn...
Những người còn lại đều sững sờ, ngây ngốc nhìn Trịnh Xá chạy càng lúc càng xa, lập tức tất cả cũng vùng chạy, chỉ có Carnhan kêu lên:
- Tự nhiên ta đau bụng quá, để ta đi giải quyết đã, trong vòng mười phút ta nhất định sẽ quay lại, xin lỗi nhé, để ta lên mặt đất gải quyết đi...
Đáng tiếc hai bên hắn là O"Connell và Ardeth, căn bản không chạy đi đâu nổi, cuối cùng vẫn bị kéo vào trong lăng mộ.
Lăng mộ này nhìn rất âm trầm, cộng thêm điều kiện rất ẩm ướt, trên đất thỉnh thoảng lại có nhện và bọ cạp bò ngang qua, đi đứng trong hoàn cảnh như vậy thật sự có chút không tự nhiên. Dù vậy, Trịnh Xá chạy phía trước lại chẳng cảm thấy có gì khác lạ, hiện tại hắn phải tranh thủ từng giây từng phút, nếu hết mười giây thì căn bản không cần lăng mộ sụp đổ, 5000 điểm thưởng, đem bán hết cả người hắn cũng chẳng được đến từng ấy điểm. Hơn nữa, lần này kiếm được chi tiết kịch tình hoàn toàn là may mắn, ai dám đảm bảo lần sau hắn lại có thể gặp chi tiết kịch tình? Vì thế hắn không thể nghĩ tới chuyện rời khỏi lăng mộ, chỉ biết liều mạng chạy tới.
Đột nhiên một luồng dự cảm nguy hiểm ập tới, dự cảm cực kỳ mãnh liệt khiến hắn không hề nghĩ ngợi, thuật thế lăn xuống đất. Quả nhiên từ chỗ hắn vừa chạy qua xuất hiện một cánh tay nắm một món vũ khí lớn hình trường đao, mà cánh tay này cũng không phải tay của loài người.
Không ngoài dự liệu, từ trong thông đạo, một con quái vật thân người đầu chó cao lớn bước ra, con quái vật này cao đến gần ba mét, cả người đen ngòm, trên tay cầm một thanh vũ khí lớn hình trường đao, đây rõ ràng là quái vật trong Đội quân của thần Anubis đã xuất hiện trên phim. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tốc độ của quái vật cực kỳ nhanh chóng, so với xác ướp thị vệ lúc đầu còn nhanh hơn nhiều, trong chớp mắt khi Trịnh Xá lăn xuống đất, nó đã vung trường đao chém về phía hắn. Thanh vũ khí chém vào vách tường, phát ra âm thanh kim loại ma sát chói tai, hoa lửa bắn tung tóe, có thể thấy, vũ khí này thật sự làm bằng kim loại.
Phản ứng của Trịnh Xá càng nhanh, trong khoảng khắc ngã xuống đã lấy Heat Hawk từ trong Nạp giới ra. Nhìn Heat Hawk to lớn không kém gì cây trường đao kia, hơn nữa phía trên còn lấp lóe điện quang, lúc vung lên giống như chiến phủ của lôi thần, Trịnh Xá lộn người một cái, khi hai chân chạm xuống đất, Heat Hawk đã dễ dàng chặn được cú chém, sau đó giống như phá vỡ thủy tinh, chém tan thanh vũ khí hình trường đao đồng thời biến con quái vật thành một đống cát bụi.
- Mọi người cẩn thận! Trong lăng mộ này có quái vật!
Trịnh Xá chưa kịp thở ra, đã vội vàng hô lớn cho mọi người phía sau. Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã thấy mọi người vội vã chạy tới, tốc độ phải nhanh gấp đôi lúc nãy, Carnahan vừa chạy vừa kêu gào:
- Không cần ngươi phải nhắc, mẹ kiếp, phía sau có cả đống quái vật rồi!
Đúng như dự đoán, Trịnh Xá liếc qua thông đạo phía sau, chỗ đó quả nhiên đã có mấy con quái vật đuổi theo, chúng cầm theo vũ khí hình trường đao, chạy trong lăng mộ cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ và thể hình tuyệt đối mạnh hơn xác ướp thị vệ lúc trước rất nhiều, nhìn bộ dạng mạnh mẽ có thừa này, chiến lực có lẽ cũng cường hãn hơn nhiều.
Trịnh Xá thở dài, vốn với chiến lực của hắn mà nói, cho dù không mở cơ nhân tỏa cũng tuyệt đối không sợ quái vật trong Đội quân của thần Anubis. Nhưng hiện tại Chủ Thần chỉ cho hắn có mười phút, lại còn đưa quái vật vào hộ vệ trong lăng mộ, rõ ràng là muốn liên tục trì hoãn hắn...
"Nếu có mấy người Triệu Anh Không ở đay thì tốt quá, sau lưng hoàn toàn có thể phó thác cho bọn họ..."
Trịnh Xá than thở, hắn lấy súng tiểu liên cỡ nhỏ ra, dưới chân vận khinh công lao lên đầu đoàn, quát lớn:
- Ta đi trước mở đường, mọi người tự cẩn thận bản thân!
Vừa nói xong, hắn đã thấy một con quái vật cầm đao xông tới trước mặt.
Thanh âm Trịnh Xá vừa dứt, hắn đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, động tác của quái vật trước mắt lập tức trở nên cực kỳ rõ ràng, không chỉ như thế, vô số tin tức cũng cuồn cuộn tiến vào đầu hắn. Trịnh Xá lập tức cầm súng tiểu liên bắn vào đùi quái vật, trong nháy mắt bắn đứt một chân của nó, con quái vật ngã xuống, vừa đúng rơi vào lưỡi thanh Heat Hawk, trực tiếp biến thành tro bụi.
Tốc độ chạy của Carnahan không ngờ chỉ kém Trịnh Xá có một mét, hắn vội vàng nói:
- Không tồi, có phong độ nam nhân đấy, không ngờ còn dùng búa làm vũ khí.
"Phong độ nam nhân?"
Trịnh Xá chợt nhớ tới chủ nhân trước của món vũ khí này cũng từng nói y hệt, hắn nhất thời không nói nên lời, chỉ càng thêm liều mạng chạy tới. Thẳng một đường gặp ba con quái vật, mỗi con gầu như đều bị hắn bắn chết từ xa, dù sao linh loại đạn cũng có hiệu quả đặc biệt với chúng nên cuối cùng Trịnh Xá dứt khoát cầm súng tiểu liên vừa chạy vừa bắn mở đường.
- Còn bao lâu nữa! Ai biết còn bao nhiêu thời gian không?
Trịnh Xá hô lớn, hắn không ngừng chạy tới, cũng không dám quay đầu lại nhìn mọi người đằng sau.
Thanh âm của Evelyn truyền tới:
- Sáu, sáu phút, còn sáu phút nữa!
- Ai nói không được đồ tốt? Vòng tay của thần Anubis chính là bảo vật... Dù ta nói ngươi cũng không hiểu, nhưng nếu đoạt được kho báu của Vua bọ cạp, người có thể tìm thấy ở đó một viên kim cương cực lớn, khối kim cương này so với bất cứ vàng bạc nào cũng trân quý hơn nhiều, ha ha ha....
Carnahan lập tức hứng thúc, hưng phấn hỏi:
- Kim cương? Kim cương lớn chừng nào? Có to như viên đạn không? Không, vậy to quá, có to bằng đầu ngón tay út không?
Trịnh Xá đưa tay đo đo nói:
- To như quả bóng đá, có lẽ còn lớn hơn. Ha ha ha, đó chính là viên kim cương khổng lồ duy nhất trên thế giới này!
Carnahan lập tức ỉu xìu nói:
- Ngươi lại đùa ta rồi, đámh chết ta cũng không moi ra viên kim cương lớn như thế, trong truyền thuyết còn có thể nhưng thế giới hiện thực thì kiếm đâu ra?
Trịnh Xá cười nói:
- Xin lỗi à, sự tích Vua bọ cạp vốn chính là truyền thuyết.... Có gì nói sau, chúng ta quay lại khí cầu trước đã, ở đây mãi ta thấy buồn nôn quá, chẳng lẽ mọi người thích khung cảnh chỗ này sao?
O"Connell bế Evelyn lên, hắn cười ha ha nói:
- Lần này em đã thấy mạo hiểm đáng sợ chưa? Xem ra lần sau em không chạy loạn theo bọn anh được đâu, đã biết chưa? Quay lại Hamunaptra, chờ bọn anh mạo hiểm xong sẽ về, biết không?
Vừa nói hắn vừa theo Trịnh Xá ra khỏi lăng mộ.
Evelyn lại mỉm cười lém lỉnh:
-Không phải đã có anh rồi sao.... Em không muốn chôn chân một chỗ lo lắng cho anh. Hì hì, lần này nguy hiểm như thế mà chúng ta vãn an toàn vô sự, sau này mạo hiểm chỉ cần cẩn thận chút là được mà.
Trịnh Xá vừa nghe họ nói vừa cười khổ, nói thật, chính hắn cũng không dám đảm bảo đi tìm Vua bọ cạp có an toàn không, vạn nhất Chủ Thần lại đột nhiên cho mấy cú ngoài ý muốn. Hơn nữa, lần trước Chủ Thần đã thông báo tăng độ khó lên đến mức cao nhất, nếu thất sự như vậy đi tìm kho báu Vua bọ cạp cũng có thể có độ khó tối đa, một minhg hắn có thể hoàn thành không?
Ngẫm nghĩ một chút, mới tìm Vòng tay của thần Anubis đã khó khăn kinh thiên động địa như vậy, chưa cần tính đến chuyện tiến vào kịch bản The Mummy Returns sơm, độ khó tăng lên đến mức tối đa, hiện tại hắn không có đồng đội hỗ trợ, mấy người O"Connell có lẽ rất mạnh so với người bình thường, nhưng đối với tiểu đội luân hồi, trình độ bọn họ chỉ ở mức tân nhân. Tính mạng của hắn chỉ còn lại sáu mươi ngày, đúng là chuyện này tiếp chuyện kia, bắt đầu từ lúc đi tìm vòng tay, phải hoàn thành kịch bản trong mười phút, sau đó trong vòng 60 ngày giết chết Vua bọ cạp, hắn cản bản không có cơ hội đổi ý, mà.... đây chính là chuyện Phục chế thể đã trải qua sao? Khó trách hắn lại cường đại như vậy....
Chờ mọi người trở về khí cầu đầy đủ, Trịnh Xá mới cẩn thận nói:
- Mọi người, việc tìm kiếm vua bọ cạp để một mình ta đi là được rồi, chỗ đó rõ ràng là quá nguy hiểm, ta không thể để tất cả đều mạo hiểm... Từ chuyện lần này có thể thấy, đi cùng với ta chỗ bằng phẳng sẽ biến thành gập ghềnh, chỗ hơi gập ghềnh sẽ biến thành hiểm cảnh, thực lực của ta mạnh hơn mọi người rất nhiều, nếu như cả ta cũng chết tạo đó thì tất cả chắc chắn không thể còn sống trở về. Vì thế, chuyện tìm kiếm Vua bọ cạp để một mình ta gánh vác thôi.
Nhất thời mọi người đều sững sờ, Ardeth là người đầu tiên nói:
- Như vậy không được, dù không trợ giúp được cho ngươi ta cũng phải cùng ngươi đối mặt với hắn. Bởi vì một khi người khiêu chiến thất bại ta phải nhanh chóng báo lại cho tộc nhân, sau đó dùng lực lượng của chúng ta gánh vác việc tiêu diệt hắn. Dù nguy hiểm trùng trùng nhưng ta nhất định phải theo ngươi đi tìm Vua bọ cạp.
Trịnh Xá cảm kích nhìn Ardeth, hắn biết Ardeth nói sự thật nhưng tình huống này hắn không cần tự mình đi, dù sao cũng là tộc trưởng, tùy tiện phái một số người là được. Nguyên nhân lớn nhất mà Ardeth không nói ra chính là hắn muốn hỗ trợ chiến hữu của mình.
Carnahan chần chờ một chút rồi cũng nói:
- Mẹ kiếp, dù thế nào ta cũng muốn được thấy viên kim cương to bằng hai quả bóng đá, tóm lại một câu, chỉ cần được nhìn thấy dù có chết ta cũng cam lòng...
-.... Thật xin lỗi, ta nói kim cương to bằng một quả bóng đá mà?
Trịnh Xá phất phất tay, bất quá trong lòng hắn thật sự rất cảm động.
O"Connell cũng gật đầu nói:
- Lúc trước đã đáp ứng nhất định sẽ trợ giúp ngươi, nên cứ yên tâm đi, ta sẽ cũng ngươi đi tìm kho báu của Vua bọ cạp... Cùng đi, cùng về!
Evelyn đang muốn nói lại bị O"Connell trừng mắt nhìn, nàng nghĩ ngợi một chút, rồi giảo hoạt nói:
- Như vậy đi, em không cùng mọi người tiến vào trong kim tự tháp, nhưng ít nhất cũng để em ở lại khí cầu nhìn tất cả hành động..... Em xin anh mà, cho em nhìn một chút thôi....
Trịnh Xá và Carnahan nhìn vẻ mặt lưỡng lự của O"Connell, hai người cùng lắc đầu, lẩm bẩm.
- Ôi, đàn ông....