Vô Hạn Phong Lưu
Chương 44 : Rắc Rối Đầu Năm
Ngày đăng: 17:22 27/06/20
Nói chuyện với Snape có lẽ nên được xếp vào một trong những cách rèn luyện tính chịu đựng và giữ bình tĩnh hay nhất thế giới. Dù cho là Trần Thịnh biết được là Snape thật sự là người rất chung thủy, một trái tim tràn đầy tình yêu với Lily. Nhưng mà hôm nay nói chuyện với Snape, đối diện cái mặt người chết đó, thật sự nhiều lúc hắn chỉ muốn đấm vào mặt Snape vài cái cho đỡ tức.
Nhưng ít ra là cả hai khi nói về độc dược cũng không đến nỗi quá khô khan, khi mà Snape có một niềm đam mê cực lớn với độc dược. Có lẽ, trong đầu Snape, ngoài tình yêu dành cho Lily, thì đam mê với độc dược và nghệ thuật hắc ám là hai thứ duy nhất còn sót lại về mặt tình cảm đi? Thật là một con người tội nghiệp, cả cuộc đời chính là một chuỗi những bi kịch xuyên suốt, nếu là Trần Thịnh hắn, tự sát xong cho rồi.
Buổi học đầu năm học cũng không hề có chút gì khác, Snape không hề có ý định khiến cho buổi học đầu năm trở nên dễ thở hơn bình thường. Họa chăng là Snape hoàn toàn không đếm xỉa đến Trần Thịnh, khiến cho hắn ở một góc tự điều chế độc dược của mình. Này đã là cám ơn trời đất, chỉ cần Snape không phiền gây áp lực là được rồi. Nhìn những đứa Ravenclaw và Hufflepuff khác xem, khổ mặt ra mà pha trộn dưới sự soi mói của ổng.
Rời khỏi căn hầm ngột ngạt của giáo sư Snape, mọi người lại đến lớp bùa chú của giáo sư Fliwitch. Năm nay chuyện đầu tiên giáo sư Fliwitch nói với Trần Thịnh là kêu hắn vào đội tuyển Quidditch của nhà Ravenclaw. Được rồi, năm nay sẽ bận càng thêm bận đây, nhưng mà có thể đấu với Harry Potter ở lĩnh vực nó đắc ý nhất cũng là một điều không tệ chút nào. Trần Thịnh bày tỏ rất chờ mong khi hai đứa gặp nhau trên cán chổi. Mà nếu hắn nhớ không lầm, năm nay Malfoy cũng gia nhập cuộc chơi nữa.
“Sẽ là một năm thú vị đây.” – Trần Thịnh trở lại đại sảnh đường ăn trưa. Ngồi xuống vị trí cuối bàn của mình, Trần Thịnh rút một quyển sách của Lockhart ra xem. Mặc dù hắn không ra sao, nhưng mà các câu chuyện trong sách đều có thật, và là một kinh nghiệm tuyệt vời cho bản thân, vậy nên tại sao không đọc chứ? Thậm chí Trần Thịnh còn muốn thỉnh giáo hắn về bùa lú lẫn của ổng nữa. Ít ra món đó Trần Thịnh đảm bảo không ai qua được Lockhart.
“Buổi học đầu của cậu thế nào?” – Cho Chang cũng đã đến ngồi cạnh Trần Thịnh, hắn khá bất ngờ vì bình thường Cho Chang hay đi cùng các cô bạn của mình chứ không ngồi ăn cùng hắn. “Mà cũng phải, lúc trước lúc nào Hermione cũng bên cạnh mình. Với lại lúc đó hai đứa cũng chưa quen thân như vậy.” – Trần Thịnh liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh hắn mà Hermione vẫn thường ngồi, cười trả lời Cho Chang: “Tiết học đầu năm lại là độc dược của thầy Snape, cậu có thể nghĩ nó thế nào rồi đó!” – Trần Thịnh phối hợp làm một vẻ mặt bất đắc dĩ khiến Cho Chang cười khúc khích.
Cả hai cùng nhau dùng bữa trưa, vừa ăn vừa nói về chuyện học tập của mình. Cho Chang có vẻ cũng rất hâm mộ Lockhart khi mà nàng thao thao bất tuyệt về các chuyến phiêu lưu của Lockhart với Trần Thịnh. “Nếu cậu muốn, sau này ra trường rồi chúng ta có thể cùng nhau đi phiêu lưu thám hiểm!” – Trần Thịnh không cho là chuyện lớn lao nói. Có điều câu nói này của hắn khiến cho Cho Chang đỏ mặt: “Này là gián tiếp bày tỏ tình cảm sao?” – được rồi cô bé năm ba đã bắt đầu biết yêu.
Mặc dù có chút thẹn đỏ mặt, nhưng mà Cho Chang rất vui khi nghe Trần Thịnh nói vậy, có điều nàng cũng không trả lời ngay. Con gái mà, nên thẹn thùng rụt rè một chút có khi lại tốt. Trần Thịnh cũng không biết hắn khiến Cho Chang phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đơn giản chính là đang nói sự thật. Khả năng phiêu lưu qua các thế giới, cuộc sống đó không phải phiêu lưu mạo hiểm thì còn cái gì là phiêu lưu mạo hiểm hay kích thích nữa? Trần Thịnh chỉ sợ là các cô nàng không bỏ qua được gia đình mà đi theo hắn thôi.
Vừa tiêu diệt bữa trưa của mình vừa lật từng trang sách, cuộc sống học đường vẫn luôn khiến người ta hướng tới như vậy. Trần Thịnh nhìn sang bên bàn Gryffindor, thấy Hermione đang ngồi cùng Harry và Ron. Xem ra cô bé càng ngày càng thân với hai cậu kia, nhất là khi nàng biết được Trần Thịnh hiện tại đã có quan hệ thân mật với ít nhất là hai cô gái: Cho Chang và Elize.
Trần Thịnh cũng không nói gì thêm, về cơ bản thì thật ra đó mới là bộ ba Hogwarts chính xác. Chỉ vì có hắn xen vào nên mới lộn xộn đến thế này đó chứ. Hắn cũng không thể nào đi phàn nàn chuyện này được. “Cứ cố gắng đi, đến đâu thì đến vậy, tình cảm không thể ép buộc được. Chọn đi theo mình sẽ hy sinh rất nhiều.” – Trần Thịnh nghĩ trong đầu, hắn thở dài kết thúc bữa trưa, chào tạm biệt Cho Chang đang nói chuyện vui vẻ với mấy cô bạn gái của mình rồi đi thẳng lên thư viện.
Mọi chuyện có vẻ đều diễn ra rất yên bình trong năm hai này cho đến hiện tại. Trần Thịnh mỗi sáng sớm đều đi tập luyện, cuối tuần thậm chí còn rảnh rỗi mà phóng lên cây chổi cải tiến của mình mà lao đi vài vòng cho vui nữa.
Cây chổi quậy ngày nào giờ được Trần Thịnh cải tiến lại, các ma trận gia tốc, ổn định…được Trần Thịnh khắc lại hết. Hắn biến cây chổi từ chỗ là một cây chổi cũ mèm không ai thèm giờ có tốc độ kinh khủng. Bà Hooch thậm chí nói cả đời bà chưa từng thấy cây chổi nào nhanh đến như vậy khi hắn mời bà cưỡi thử để xem còn khiếm khuyết chỗ nào nữa không.
Elize hiện tại vẫn luôn cùng giáo sư Sprout chăm sóc các loài thảo dược. Ngoại trừ buổi sáng cùng Trần Thịnh luyện tập cạnh bờ hồ, buổi tối cùng hắn ăn tối tại phòng cần thiết thì hầu như nàng không rời khỏi các nhà kính. Tất nhiên đêm nàng ngủ lại tại phòng của Trần Thịnh. Vì chuyện này mà Trần Thịnh phải nói chuyện với giáo sư Fliwitch một hồi lâu. Cũng may mắn là hắn luôn là học sinh rất được lòng giáo sư, lại thêm hắn là một tồn tại đặc thù tại đây nên được chấp nhận.
Tất nhiên, là ngủ cùng phòng, không có làm chuyện gì bậy bạ ở đây cả. Trần Thịnh hiện tại thân thể mặc dù cao lớn như thiếu niên 15 tuổi, nhưng mà dù sao cũng còn quá nhỏ. Thậm chí bản thân Trần Thịnh cũng chưa vượt qua được rào cản tâm lý đó nữa.
Cuối tuần, Trần Thịnh đang tản bộ dọc bờ hồ đen thì nhìn thấy Harry mang theo cây chổi của mình hướng về sân tập Quidditch. “Khổ thân thằng nhóc có một tên đội trưởng quá điên cuồng với môn này.” – Trần Thịnh lắc lắc đầu. Hiện tại hắn cũng đang ngứa tay, vậy nên Trần Thịnh vung đũa phép lên, cây chổi từ trong phòng ngủ phá không mà tới, thắng lại bên cạnh Trần Thịnh như chờ chủ nhân leo lên vậy. Trần Thịnh cũng không chần chừ, tung người ngồi lên cán chổi, phóng vút lên cao.
Không khí buổi sáng quất vào mặt Trần Thịnh khiến hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Bay lượn như một cánh chim tự do trên bầu trời, nhìn cả một vùng vẫn còn chìm trong sương sớm, mặt trời vừa ló dạng tỏa ánh hào quang rực rỡ phía chân trời. Trần Thịnh cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cảm giác thật thoải mái.
“Mới giờ này mà đã đi tập Quidditch, nếu như bọn nó nhiệt tình với chuyện học hành như vậy thì có phải tốt hơn nhiều không?” – Trần Thịnh nhìn các thành viên đội Gryffindor tập trung về phía sân huấn luyện lắc đầu nói. Đùng một tiếng, cây chổi của Trần Thịnh gây ra một vụ nổ âm thanh khi đạt đến tốc độ âm thanh (hơn 300m/s). Đột phá bức tường âm thanh gây ra vụ nổ cũng không khiến Trần Thịnh bị thương, hắn đã trang bị rất kỹ cho chuyện này, các bùa chắn, bùa bảo vệ đều luôn trong tình trạng sẵn sàng. Hắn lao đi như tia chớp về phía sân tập Quidditch. Số từ: 1605
Nhưng ít ra là cả hai khi nói về độc dược cũng không đến nỗi quá khô khan, khi mà Snape có một niềm đam mê cực lớn với độc dược. Có lẽ, trong đầu Snape, ngoài tình yêu dành cho Lily, thì đam mê với độc dược và nghệ thuật hắc ám là hai thứ duy nhất còn sót lại về mặt tình cảm đi? Thật là một con người tội nghiệp, cả cuộc đời chính là một chuỗi những bi kịch xuyên suốt, nếu là Trần Thịnh hắn, tự sát xong cho rồi.
Buổi học đầu năm học cũng không hề có chút gì khác, Snape không hề có ý định khiến cho buổi học đầu năm trở nên dễ thở hơn bình thường. Họa chăng là Snape hoàn toàn không đếm xỉa đến Trần Thịnh, khiến cho hắn ở một góc tự điều chế độc dược của mình. Này đã là cám ơn trời đất, chỉ cần Snape không phiền gây áp lực là được rồi. Nhìn những đứa Ravenclaw và Hufflepuff khác xem, khổ mặt ra mà pha trộn dưới sự soi mói của ổng.
Rời khỏi căn hầm ngột ngạt của giáo sư Snape, mọi người lại đến lớp bùa chú của giáo sư Fliwitch. Năm nay chuyện đầu tiên giáo sư Fliwitch nói với Trần Thịnh là kêu hắn vào đội tuyển Quidditch của nhà Ravenclaw. Được rồi, năm nay sẽ bận càng thêm bận đây, nhưng mà có thể đấu với Harry Potter ở lĩnh vực nó đắc ý nhất cũng là một điều không tệ chút nào. Trần Thịnh bày tỏ rất chờ mong khi hai đứa gặp nhau trên cán chổi. Mà nếu hắn nhớ không lầm, năm nay Malfoy cũng gia nhập cuộc chơi nữa.
“Sẽ là một năm thú vị đây.” – Trần Thịnh trở lại đại sảnh đường ăn trưa. Ngồi xuống vị trí cuối bàn của mình, Trần Thịnh rút một quyển sách của Lockhart ra xem. Mặc dù hắn không ra sao, nhưng mà các câu chuyện trong sách đều có thật, và là một kinh nghiệm tuyệt vời cho bản thân, vậy nên tại sao không đọc chứ? Thậm chí Trần Thịnh còn muốn thỉnh giáo hắn về bùa lú lẫn của ổng nữa. Ít ra món đó Trần Thịnh đảm bảo không ai qua được Lockhart.
“Buổi học đầu của cậu thế nào?” – Cho Chang cũng đã đến ngồi cạnh Trần Thịnh, hắn khá bất ngờ vì bình thường Cho Chang hay đi cùng các cô bạn của mình chứ không ngồi ăn cùng hắn. “Mà cũng phải, lúc trước lúc nào Hermione cũng bên cạnh mình. Với lại lúc đó hai đứa cũng chưa quen thân như vậy.” – Trần Thịnh liếc mắt nhìn chỗ trống bên cạnh hắn mà Hermione vẫn thường ngồi, cười trả lời Cho Chang: “Tiết học đầu năm lại là độc dược của thầy Snape, cậu có thể nghĩ nó thế nào rồi đó!” – Trần Thịnh phối hợp làm một vẻ mặt bất đắc dĩ khiến Cho Chang cười khúc khích.
Cả hai cùng nhau dùng bữa trưa, vừa ăn vừa nói về chuyện học tập của mình. Cho Chang có vẻ cũng rất hâm mộ Lockhart khi mà nàng thao thao bất tuyệt về các chuyến phiêu lưu của Lockhart với Trần Thịnh. “Nếu cậu muốn, sau này ra trường rồi chúng ta có thể cùng nhau đi phiêu lưu thám hiểm!” – Trần Thịnh không cho là chuyện lớn lao nói. Có điều câu nói này của hắn khiến cho Cho Chang đỏ mặt: “Này là gián tiếp bày tỏ tình cảm sao?” – được rồi cô bé năm ba đã bắt đầu biết yêu.
Mặc dù có chút thẹn đỏ mặt, nhưng mà Cho Chang rất vui khi nghe Trần Thịnh nói vậy, có điều nàng cũng không trả lời ngay. Con gái mà, nên thẹn thùng rụt rè một chút có khi lại tốt. Trần Thịnh cũng không biết hắn khiến Cho Chang phải suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn đơn giản chính là đang nói sự thật. Khả năng phiêu lưu qua các thế giới, cuộc sống đó không phải phiêu lưu mạo hiểm thì còn cái gì là phiêu lưu mạo hiểm hay kích thích nữa? Trần Thịnh chỉ sợ là các cô nàng không bỏ qua được gia đình mà đi theo hắn thôi.
Vừa tiêu diệt bữa trưa của mình vừa lật từng trang sách, cuộc sống học đường vẫn luôn khiến người ta hướng tới như vậy. Trần Thịnh nhìn sang bên bàn Gryffindor, thấy Hermione đang ngồi cùng Harry và Ron. Xem ra cô bé càng ngày càng thân với hai cậu kia, nhất là khi nàng biết được Trần Thịnh hiện tại đã có quan hệ thân mật với ít nhất là hai cô gái: Cho Chang và Elize.
Trần Thịnh cũng không nói gì thêm, về cơ bản thì thật ra đó mới là bộ ba Hogwarts chính xác. Chỉ vì có hắn xen vào nên mới lộn xộn đến thế này đó chứ. Hắn cũng không thể nào đi phàn nàn chuyện này được. “Cứ cố gắng đi, đến đâu thì đến vậy, tình cảm không thể ép buộc được. Chọn đi theo mình sẽ hy sinh rất nhiều.” – Trần Thịnh nghĩ trong đầu, hắn thở dài kết thúc bữa trưa, chào tạm biệt Cho Chang đang nói chuyện vui vẻ với mấy cô bạn gái của mình rồi đi thẳng lên thư viện.
Mọi chuyện có vẻ đều diễn ra rất yên bình trong năm hai này cho đến hiện tại. Trần Thịnh mỗi sáng sớm đều đi tập luyện, cuối tuần thậm chí còn rảnh rỗi mà phóng lên cây chổi cải tiến của mình mà lao đi vài vòng cho vui nữa.
Cây chổi quậy ngày nào giờ được Trần Thịnh cải tiến lại, các ma trận gia tốc, ổn định…được Trần Thịnh khắc lại hết. Hắn biến cây chổi từ chỗ là một cây chổi cũ mèm không ai thèm giờ có tốc độ kinh khủng. Bà Hooch thậm chí nói cả đời bà chưa từng thấy cây chổi nào nhanh đến như vậy khi hắn mời bà cưỡi thử để xem còn khiếm khuyết chỗ nào nữa không.
Elize hiện tại vẫn luôn cùng giáo sư Sprout chăm sóc các loài thảo dược. Ngoại trừ buổi sáng cùng Trần Thịnh luyện tập cạnh bờ hồ, buổi tối cùng hắn ăn tối tại phòng cần thiết thì hầu như nàng không rời khỏi các nhà kính. Tất nhiên đêm nàng ngủ lại tại phòng của Trần Thịnh. Vì chuyện này mà Trần Thịnh phải nói chuyện với giáo sư Fliwitch một hồi lâu. Cũng may mắn là hắn luôn là học sinh rất được lòng giáo sư, lại thêm hắn là một tồn tại đặc thù tại đây nên được chấp nhận.
Tất nhiên, là ngủ cùng phòng, không có làm chuyện gì bậy bạ ở đây cả. Trần Thịnh hiện tại thân thể mặc dù cao lớn như thiếu niên 15 tuổi, nhưng mà dù sao cũng còn quá nhỏ. Thậm chí bản thân Trần Thịnh cũng chưa vượt qua được rào cản tâm lý đó nữa.
Cuối tuần, Trần Thịnh đang tản bộ dọc bờ hồ đen thì nhìn thấy Harry mang theo cây chổi của mình hướng về sân tập Quidditch. “Khổ thân thằng nhóc có một tên đội trưởng quá điên cuồng với môn này.” – Trần Thịnh lắc lắc đầu. Hiện tại hắn cũng đang ngứa tay, vậy nên Trần Thịnh vung đũa phép lên, cây chổi từ trong phòng ngủ phá không mà tới, thắng lại bên cạnh Trần Thịnh như chờ chủ nhân leo lên vậy. Trần Thịnh cũng không chần chừ, tung người ngồi lên cán chổi, phóng vút lên cao.
Không khí buổi sáng quất vào mặt Trần Thịnh khiến hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Bay lượn như một cánh chim tự do trên bầu trời, nhìn cả một vùng vẫn còn chìm trong sương sớm, mặt trời vừa ló dạng tỏa ánh hào quang rực rỡ phía chân trời. Trần Thịnh cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, cảm giác thật thoải mái.
“Mới giờ này mà đã đi tập Quidditch, nếu như bọn nó nhiệt tình với chuyện học hành như vậy thì có phải tốt hơn nhiều không?” – Trần Thịnh nhìn các thành viên đội Gryffindor tập trung về phía sân huấn luyện lắc đầu nói. Đùng một tiếng, cây chổi của Trần Thịnh gây ra một vụ nổ âm thanh khi đạt đến tốc độ âm thanh (hơn 300m/s). Đột phá bức tường âm thanh gây ra vụ nổ cũng không khiến Trần Thịnh bị thương, hắn đã trang bị rất kỹ cho chuyện này, các bùa chắn, bùa bảo vệ đều luôn trong tình trạng sẵn sàng. Hắn lao đi như tia chớp về phía sân tập Quidditch. Số từ: 1605