Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 1 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Nắm tay đấm thật mạnh vào cơ thể vang lên tiếng trầm đục, ngay sau đó, cái mặt đầy mỡ của gã trung niên đầu trọc méo mó, nước bọt hòa máu và cái răng cửa phụt bay ra ngoài.
Gã trung niên thét lên quái dị như con chó già bị người ta bóp cổ. Theo quán tính cú đấm, người gã lảo đảo mấy bước, cơ thể béo múp cuối cùng không thể giữ thăng bằng cho thân thể được nữa, lúc ngã xuống lại va phải cái bàn tròn phía sau, loảng xoảng một tiếng cốc thủy tinh bình rượu vỡ vụn khắp nơi.
Không kịp rên rỉ, trên đầu gã xuất hiện một cái bóng lớn.
Ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy lúc này cũng bị cái bóng chặn lại, Sài Lập Tân nhìn xuống từ trên cao, khuôn mặt hắn giấu trong bóng tối, con ngươi gã trung niên hơi co lại, trong mắt đầy nỗi sợ. Mặt mũi Sài Lập Tân thật ra không khó coi gì lắm lúc này trong mắt gã, ánh mắt hắn hung ác như lưỡi đao ra khỏi vỏ làm người ta hồn bay phách lạc.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trừ vài người gần đấy, mấy thanh niên nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, quần áo thiếu vải trong sàn nhảy không hề bị ảnh hưởng tới, bọn họ vẫn lắc lư uốn éo cơ thể như những con rắn xinh đẹp quyến rũ.
Gã trung niên ở dưới đất khó nhọc cử động, rượu đổ vào cả người gã, bị nhục nhã xấu hổ trước mặt mọi người càng làm hai má gã đỏ lên, ngoài mạnh trong yếu ồn ào:
– Tao là khách, mày là cái thứ gì dám… Á!
Gã còn chưa dứt lời nắm đấm Sài Lập Tân lại giáng xuống mặt gã.
Lần này Sài Lập Tân không nể nang. Hắn đấm rồi lại đấm, ra tay vừa nhanh lại mạnh, mặt gã trung niên nhanh chóng thành quả dưa hấu bị dập nát. Nắm đấm vung xuống máu bắn tung tóe, có một tí bắn lên mặt Sài Lập Tân, nhưng mắt hắn không chớp, mặt cũng không thay đổi.
Ban đầu gã còn có thể mở miệng chửi bậy, bị đánh dữ quá, gã bắt đầu van tha, dần dần ngay cả tiếng kêu rên cũng yếu dần. Trông thấy đánh tiếp sẽ chết người, Lý Uyển Kiều mặt đầy son phấn ở bên cạnh nhanh chóng bước đến, ôm cánh tay Sài Lập Tân nhỏ giọng nài xin:
– Anh Lập Tân, đủ rồi. Đánh nữa là chết người mất, đến lúc đó không dễ ăn nói với boss đâu.
Dưới sự khuyên nhủ của Lý Uyển Kiều, rốt cuộc Sài Lập Tân chịu dừng tay lại. Hắn đứng dậy khỏi gã trung niên hấp hối, chiều cao 1m85 tạo cảm giác vô cùng áp lực trước Lý Uyển Kiều nhỏ nhắn, đôi mắt hắn đen nhánh, lông mày dày rậm, đuôi mắt thon dài hơi xếch, mắt mí ẩn mỏng mà sắc, nhìn chằm chằm người ta thì ánh mắt sắc bén như dao như có thể cắt da thịt vào sâu trong lòng người.
Lý Uyển Kiều bị hắn nhìn có chút ngại ngùng, chiếc váy lụa xanh lơ trắng cô mặc trên người đã mỏng lắm rồi, giờ một bên dây áo ngực bị kéo đứt, cô chỉ có thể cố gắng vòng tay ôm ngực mới không đến nỗi lộ hàng.
Sài Lập Tân cởi áo sơmi, yên lặng khoác lên người Lý Uyển Kiều.
- … Cám ơn.
Xuất phát từ trực giác đối với sự nguy hiểm, đợi hắn cảm thấy phía sau có người quay đầu lại thì đã quá muộn. Cái gáy truyền đến đau đớn, sau đó Sài Lập Tân ngã xuống đất, tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, hắn chỉ kịp thấy rõ một đôi giày da nam bóng loáng màu đen dừng chừng mười xen-ti-mét trước mặt. Sau đó, tầm nhìn Sài Lập Tân rơi vào bóng tối. Hắn mất ý thức.
Không biết đã hôn mê bao lâu, đợi Sài Lập Tân tỉnh lại thì trước mặt vẫn là bóng tối.
Hắn lắc đầu, cái đầu ong ong hình như tỉnh hơn chút Sài Lập Tân mới biết được hai mắt mình bị che, cùng với tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng, hai tay hắn bị treo giữa không trung, cả người gắng lắm chỉ có thể lấy mũi chân chạm đất.
Vùng vẫy một lúc, Sài Lập Tân đành từ bỏ, tư thế thế này muốn giãy thoát gần như là không thể nào, chỉ uổng phí thể lực mà thôi. Chân trần cà xuống thềm xi măng lạnh lẽo, dựa vào tiếng vọng hắn có thể phán đoán mình đang ở một nơi rất trống trải.
Sài Lập Tân rất hiếu chiến, thường ngày kẻ thù không ít, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là có kẻ tới trả thù.
– Ai?!
Yên tĩnh lại, Sài Lập Tân nhanh chóng phát hiện xung quanh trừ hắn còn có tiếng hít thở của người khác. Đối phương cứ thế nhìn hắn giãy giụa, không biết đã nhìn bao lâu.
Đổi là người khác có lẽ đã sởn tóc gáy rồi, nhưng Sài Lập Tân không phải người khác, hắn rất khó chịu. So với nói chuyện, thật ra Sài Lập Tân thích dùng nắm đấm giải quyết chuyện hơn, lúc này bị người ta chế trụ hắn chỉ có thể kiên nhẫn đợi.
Đối phương không đáp lại, từ tiếng bước chân phán đoán, đang chậm rãi tới gần hắn.
Một bước, hai bước, ba bước…
Sài Lập Tân yên lặng tính bước chân trong lòng, hắn không nhìn thấy gì cả, hành động hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm, dự tính đôi bên cách nhau không xa lắm thì hắn cố gắng ổn định cơ thể, uốn gối tung chân đá tới.
Cú đá này Sài Lập Tân dùng hết sức, đối phương hình như đã đoán được, đúng lúc tránh vòng ra sau hắn. Ngay sau đó, một bàn tay giữ lưng Sài Lập Tân, từ bề rộng bàn tay phán đoán, đó phải là đàn ông.
Chủ nhân bàn tay như trêu tức vậy, vuốt ve từ cổ Sài Lập Tân đến eo bụng, động tác gã chậm rãi mà lại thiết thực, mỗi một tấc không hề bỏ sót. Vuốt ve cẩn thận đầy ý ám chỉ này nếu giờ vẫn không đoán ra đối phương muốn làm gì, Sài Lập Tân chính là thằng ngu rồi.
– Đ*! Cút ngay!