Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


Trong phòng thẩm vấn…



Hứa Tấn Giang nhíu mày, y nhìn Sài Lập Tân, trông hơi lo lắng.



Vừa rồi thiện ý nói nửa ngày, trông Sài Lập Tân thì như hoàn toàn không nghe vào, hắn chỉ nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt đủ loại cảm xúc: phẫn nộ, thất vọng, khó chịu, đè nén hòa vào nhau, biểu cảm… có chút không nói rõ được. Hứa Tấn Giang có thể cảm giác hắn đang vì chuyện gì đó mà mâu thuẫn rối rắm chỉ là y không biết thôi.



– Tiểu Tân, có chuyện gì chúng ta trở về rồi bàn sau được không? Tiền luật sư ở bên ngoài đã làm xong thủ tục nộp tiền bảo lãnh, chỉ cần cậu ký tên…



– Cút.



Giọng Hứa Tấn Giang có thể nói là ôn tồn, lại bị Sài Lập Tân không nể nang ngắt lời.



Nhìn Sài Lập Tân cứng đầu như con trâu kéo không nhúc nhích, nói thì không thông, sự nhẫn nại của Hứa Tấn Giang cũng bị mài gần hết. Y đè thấp âm sắc, trong vô ý mang theo cảm giác uy nghiêm.



– Tiểu Tân, đừng quậy nữa.



Sài Lập Tân cười lạnh một tiếng, quay đầu ngồi lại xuống ghế.



– Hứa Tấn Giang, tao nói mày nghe không hiểu à?



Hai tay bị còng, khí thế trên Sài Lập Tân lại không hề yếu tí nào, thậm chí hắn khiêu khích nhìn Hứa Tấn Giang.



– M* nó giờ tao không muốn thấy mặt mày! Hứa Tấn Giang, mày làm tao ghê tởm có biết không? Cút càng xa càng tốt cho tao!



Những lời tổn thương người thốt ra, sắc mặt Hứa Tấn Giang thay đổi theo.



Hôm nay trong mắt y, Sài Lập Tân không khác gì uống nhầm thuốc lắm, khác xa với hắn ngày xưa. Thái độ hắn tồi tệ không hề có lý do, châm chọc khiêu khích không ngừng muốn chọc giận y, trên thực tế, Hứa Tấn Giang quả thật cũng bị ảnh hưởng.



Y chưa từng bị ai không nể mặt ngỗ nghịch chọc tức như vậy.




Gã nhếch môi, mở miệng thì thô tục với Sài Lập Tân. Phía sau Đầu Đinh một đám người cũng phát ra tràng cười chế giễu đầy ác ý.



Bởi vì dung mạo tuấn mỹ, lại địa vị cao như vậy nên đằng sau có không ít mấy lời phỏng đoán đồn đãi với Hứa Tấn Giang. Mấy từ thô tục hạ lưu, Sài Lập Tân sống ở đáy xã hội từ nhỏ đã nghe quen lỗ tai, không biết nghe được bao nhiêu rồi nhưng không có lần nào có thể làm hắn nổi giận đùng đùng như hôm nay.



– Đ* tổ cha mày!



Trong đầu ầm một tiếng, thân thể Sài Lập Tân còn trước cái đầu một bước. Cùng lúc mắng to, hắn tung chân ra, nhắm ngay bụng Đầu Đinh đạp tới. Đối phương thậm chí không kịp kêu thảm thân hình to lớn liền ngã bay ra ngoài đập vào song sắt phát ra tiếng vang lớn.



Lực xung kích vừa mạnh lại hung hãn, cả lan can phòng tạm giam đều run lên.



Sài Lập Tân đá một cú, sức mạnh kinh khủng làm đám vừa rồi còn phát ra tiếng cười nhạo đều sợ sững sờ.



Đợi đến Đầu Đinh cao lớn run rẩy ngã xuống đất phát ra tiếng hét thảm lạc giọng thì mấy tên này mới phản ứng lại.



Sau đó, chính là một trận hỗn chiến.



Thông qua camera lắp đặt mọi nơi của cục cảnh sát, phát hiện tình hình có biến, cảnh sát dùng tốc độ nhanh nhất xông vào phòng tạm giam. Nhưng khi cưỡng chế tách ra hai nhóm người thì đã chừng năm phút sau.



Hai mắt Sài Lập Tân đỏ sậm dáng dấp vô cùng đáng sợ. Lấy ít địch nhiều, trên người hắn rất nhiều chỗ đều bị thương, sau đó lại bị vài cái dùi cui kéo đi.



Song bọn kia còn thảm hơn hắn.



Đến cuối cùng, trên mặt Sài Lập Tân vẫn mang nụ cười hung ác.



Cảnh sát canh giữ hắn không dám thả hắn ở với nghi phạm khác nữa, hắn lại bị còng tay xô mạnh vào phòng giam khác.



May mắn duy nhất có lẽ là rốt cuộc hắn được hưởng thụ đãi ngộ phòng đơn.