Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 23 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Cảnh huyên náo hỗn loạn như đánh nhau giằng co một lúc.
Sau đó trên màn hình theo dõi, tất cả dấu hiệu theo dõi nhịp đập đều biến thành đường thẳng trong tiếng “tích” đơn điệu kéo dài, các y bác sĩ ngừng động tác trong tay, giống như những bức tượng đá lặng im.
Bác sĩ chính ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
– Thời gian tử vong, 9h30p tối.
Sài Lập Tân cách đám người đứng ở ngoài phòng chăm sóc.
Thời gian của hắn như chậm lại, mọi hình ảnh trong mắt Sài Lập Tân như pha quay chậm.
Nháy mắt, thời gian hắn hình như lại bị đẩy nhanh.
Sài Lập Tân xông vào phòng.
Hắn nắm áo bác sĩ trung niên, lắc mạnh rống giận:
– M* nó ông nói bậy bạ gì hả! Tin tôi giết ông không? Còn mấy người nữa – Hai mắt hắn đỏ bừng, quét qua một vòng y bác sĩ sợ ngây người không phản ứng kịp xung quanh. – Ai bảo mấy người dừng lại?! Mau cứu cậu ấy! Không được ngừng lại, nghe thấy không? Mau cứu cậu ấy –!
Ánh mắt ấy giống như dã thú khát máu, một y tá trẻ bị dọa đến hét một tiếng, lúc này mới phá vỡ không khí căng thẳng kỳ lạ xung quanh.
Đầu óc Sài Lập Tân trống rỗng, thật ra hắn không biết mình nói hay làm gì, chỉ bản năng chống cự chấp nhận mọi thứ trước mắt. Không nghe, không nhìn, không nghĩ, ở trong tiềm thức xây lên một bức tường, ngăn cách xa mình và hiện thực lúc này.
Trong tầm nhìn hắn lộn xộn không thể tả, có rất nhiều người xông tới hắn, có rất nhiều bàn tay đến, bọn họ tính tách bác sĩ trong tay Sài Lập Tân ra, bác sĩ trung niên đáng thương đã bị lắc đến mắt trợn trắng.
Sài Lập Tân khỏe đến đáng sợ, mấy gã đàn ông trưởng thành cũng không gỡ cánh tay hắn ra được. Dù cho bị đè xuống đất, hai mắt đầy tơ máu hắn vẫn khàn giọng gào lên “Cứu cậu ấy”, dáng vẻ làm người ta hoảng sợ.
– Thuốc an thần! Mau tiêm cho anh ta một mũi!
Có người kêu lên như thế.
Sài Lập Tân chỉ cảm thấy cánh tay nhoi nhói giống bị con gì đó chích một cái, lập tức thuốc phát huy tác dụng, sức lực hắn bắt đầu nhanh chóng xói mòn, đầu óc từng đợt nặng nề. Cố gắng ngước cổ, hắn muốn nhìn phía giường bệnh, đáng tiếc hắn bị mấy người đè dưới đất, giường lại rất cao nên không nhìn thấy gì cả.
M*.
Nhất định là ác mộng.
Hứa Tấn Giang chết. Sao hắn lại hại y chết được cơ chứ?
……
Reng reng reng!!!
Cơ thể phụ nữ mềm mại ấm áp tỏa ra mùi hoa ngọt ngào như chú chim nhỏ mềm mại, hoàn toàn khác với đàn ông cả người cơ bắp xương cốt cũng cứng rắn. Sửng sốt một lúc sau, Sài Lập Tân mới vươn tay hắn vỗ vỗ vai Vương Tuệ trong lòng, giọng bình tĩnh đáp một tiếng.
Xa lâu rồi gặp lại, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói.
Vương Tuệ đề nghị đi một tiệm gần đấy ngồi xuống từ từ nói chuyện, đương nhiên Sài Lập Tân không có ý kiến.
Bị đưa đến trước xe máy Sài Lập Tân, Vương Tuệ nở nụ cười xinh đẹp, lại nói:
– Lập Tân, anh đúng thật là chẳng thay đổi chút nào. Em còn nhớ rõ trước kia một ngày anh kiêm mấy việc, kiên trì hơn nửa năm chỉ vì tích cóp mua chiếc Harley. Đáng tiếc đến cuối cùng, em vẫn…
Giọng Vương Tuệ nhỏ dần.
Sài Lập Tân cũng biết được tiếc nuối mà cô chưa nói hết.
Lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, hai người còn là quan hệ người yêu, hắn hứa với Vương Tuệ, tích cóp đủ tiền liền chở cô đi hóng gió đầu tiên. Tiếc nuối là mãi đến khi bọn họ tách ra, Vương Tuệ đi Mĩ, lời hứa này lần nữa không thể thực hiện.
Sau tám năm, Sài Lập Tân đổi hai chiếc xe, ghế sau vẫn trống, thỉnh thoảng Hứa Tấn Giang tâm huyết dâng trào sẽ ngồi xe hắn, ngoài ra không có ai khác.
Nghĩ đến Hứa Tấn Giang, ngực Sài Lập Tân không khỏi ngực hơi chựng lại.
– Đi thôi.
Âm sắc hắn trầm thấp, như muốn bù lại tiếc nuối quá khứ, đưa nón bảo hiểm xe máy đen cho Vương Tuệ.
– Anh đưa em đi một vòng.
Nhận nón, nghe hắn nói Vương Tuệ một phút trước còn cười yên lành đột nhiên không nhịn được đôi mắt ửng đỏ.
Sài Lập Tân có chút lúng túng.
Hắn tính tình hung dữ, không sợ trời không sợ đất lại sợ nhất con gái khóc.
– Ôi trời, thật là…
Biết mình thất thố, Vương Tuệ cúi đầu nhanh chóng dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt, sau đó cô lại ngước mắt lên.
– Đã lâu không gặp nhau, đều tại em kích động quá. Giờ không sao rồi, chúng ta đi thôi!
Nghe cô giải thích vậy, Sài Lập Tân gật đầu không nói gì nữa.
Đạp xuống cần khởi động, động cơ nổ phát ra tràng gầm gừ, xe máy đen nhánh giống như mũi tên rời cung xuyên qua con đường có bóng cây xanh biếc chở hai người dần đi xa.