Vô Hạn Trọng Sinh
Chương 25 :
Ngày đăng: 09:26 18/04/20
Chín giờ sáng, bến tàu Hứa gia ở thành Đông.
Trong phòng nghỉ, Sài Lập Tân ngồi trên ghế bành, trong tay kẹp một điếu thuốc.
Hắn cứ vậy nhìn Hứa Tấn Giang đối diện.
Lặng im một lát, Hứa Tấn Giang nhíu mày, y dùng ánh mắt chần chờ quan sát Sài Lập Tân, sau đó giọng thận trọng chầm chậm xác nhận:
– Tiểu Tân, cậu nói… hôm nay mình có thể sẽ chết?
Sài Lập Tân cúi đầu hút một hơi điếu thuốc. – Không sai.
Hô hấp hơi dừng lại, trên mặt Hứa Tấn Giang lộ vẻ dở khóc dở cười.
Sáng sớm Sài Lập Tân liền gửi tin cho y bảo y “Chú ý cẩn thận” rồi mất tin tức. Tám năm trước, hắn từng có “tiền sự” đi không một lời từ giã bốc hơi khỏi nhân gian, gọi mấy cuộc cũng không được, suýt tí nữa là Hứa Tấn Giang ra lệnh cả thành tìm người.
Kết quả gặp nhau, Sài Lập Tân một mực khẳng định trong hôm nay y sẽ bị tai nạn xe. Thật sự là….
– Cậu lo cho mình như vậy, mình rất vui. Có điều…
Hứa Tấn Giang giơ tay xoa ấn đường, dường như đang suy nghĩ lý do từ chối tiếp đó, sau một lúc, y nói nhẹ nhàng.
– Tiểu Tân, mình xem vầy, nếu gần đây cậu mệt quá, không bằng mình sắp xếp một chút, chúng ta đi nghỉ ngơi? Chúng ta có thể ra biển, bơi hay câu…
Sài Lập Tân không đợi y nói xong liền ngước mắt ngắt lời:
– Nghỉ ngơi cái rắm! Hứa Tấn Giang, m* nó tao còn phải giải thích với mày bao nhiêu lần, tao không điên, bây giờ rất tỉnh táo!
Gặp lại Hứa Tấn Giang, nhìn thấy y trên dưới vẹn toàn, không bị tai nạn cũng không nằm trong phòng chăm sóc tánh mạng hấp hối, trong lòng Sài Lập Tân thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mỗi lần lặp lại, hắn phải tốn sức giải thích với y lần nữa chuyện xảy ra với mình, Sài Lập Tân không khỏi buồn bực.
M* nó chết tiệt.
Hắn vụt dậy.
– Tiểu Tân?
Hứa Tấn Giang cũng vội đứng lên.
Sài Lập Tân không nói gì đến trước cửa phòng nghỉ, hắn kéo núm cửa ra đến phòng giám sát.
Vương Phú Quý đang xì xụp húp cháo nghe được động tĩnh, ngẩng đầu từ trong bát cháo to cỡ mặt ông.
– Lập Tân đấy à.
– Chú Vương, chú ý camera dưới cùng bên trái chú.
Sài Lập Tân không nói dư thừa, chỉ góc màn hình giám sát.
– Giờ thời gian trên màn hình là 9 giờ 08 phút 35 giây, đến khoảng phút 10 giây 7, sẽ có hai người xuất hiện trong màn hình theo dõi, bọn họ đều mặc áo đen, một đeo mũ lưỡi trai, còn lại thì không. Nếu không muốn tên mũ lưỡi trai chạy thoát, tốt nhất phái người đi chặn bọn họ ngay bây giờ.
Vương Phú Quý cả cháo cũng quên húp, trợn tròn há hốc mồm.
– Tiểu Tân….
– Đừng nói nhiều!
Vi tránh tạo rắc rối, Hứa Tấn Giang tìm một lý do giải vây giúp Sài Lập Tân.
Nghe xong Vương Phú Quý cười ha ha nói:
– Ra thế, chú nói mà! Lập Tân thằng này mày có tương lai đó, trêu lão già chú đây, ha ha ha…. nhưng chú thích!
Vương Phú Quý kinh nghiệm dày dạn, nhìn như thành thật hàm hậu cả ngày cười tủm tỉm, thực ra tính tình xảo quyệt. Tuy trong lòng ông vẫn có chút nghi ngờ, cảm giác chuyện kỳ quái nhưng Hứa Tấn Giang bảo vệ Sài Lập Tân như vậy, hiển nhiên sẽ không truy hỏi cặn kẽ nữa.
Sau đó, khách không mời mà đến dạo chơi bến tàu Hứa gia nhanh chóng bị dẫn tới.
Lần trước, một trong hai tên chạy thoát, mà lần này Sài Lập Tân can thiệp sớm nên bắt hết được kẻ xông vào. Tuy hắn không thể xác định thay đổi rất nhỏ này có thể ảnh hưởng điều gì, có thể giành được tiên cơ không, nhưng tóm lại là không có hại gì.
Giống như lần trước, bên Sài Lập Tân chẳng phí sức gì hai tên côn đồ liền thú nhận hết tội bọn họ biết ở ngoài phòng theo dõi, một tên trong đó vì sợ quá, thậm chí són cả ra quần.
Hứa Tấn Giang cau mày, mặt đầy chán ghét. Y có bệnh sạch sẽ, có người không cầm được trước mặt y, làm sắc mặt y cũng thay đổi.
– Mang đi, nhốt lại trước.
Lập tức người đến mang đi.
Rồi Hứa Tấn Giang bắt đầu châu đầu ghé tai bàn bạc với Vương Phú Quý ở bên cạnh.
Sài Lập Tân thấy hơi chán, hắn dựa vào ghế, hai chân gác trên bàn, lười biếng ngậm điếu thuốc nuốt mây nhả khỏi, thỉnh thoảng nhìn màn hình theo dõi.
– Đi thôi.
Hứa Tấn Giang bàn giao xong liền đến phía sau Sài Lập Tân.
Bị bóng y chặn sáng, Sài Lập Tân nheo mắt ngửa đầu nhìn Hứa Tấn Giang từ trên cao nhìn xuống.
– Xong rồi? – Hắn hỏi.
Đôi mắt Hứa Tấn Giang cũng hơi nheo lại.
Tầm mắt y tập trung vào khuôn mặt Sài Lập Tân.
Lúc này Sài Lập Tân ngồi không ra ngồi, từ đầu đến chân quả thực chả nghiêm túc gì nhưng lại hấp dẫn người ta cực kỳ.
Hứa Tấn Giang thậm chí bắt đầu ghen tị điếu thuốc có thể được hắn ngậm trong miệng.
Cảm xúc làn da Sài Lập Tân sát qua đôi môi lúc trước, cảm giác ấy chỉ là hồi tưởng thôi lại làm cho cuống họng Hứa Tấn Giang khô khát, cả người nóng lên. Giờ lại bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn, buông thả, tùy ý làm người ta mê muội đắm sâu.
Hứa Tấn Giang dường như không nhịn được, muốn đè hắn, nhốt vào vực sâu tăm tối, chỉ có mình y mới được thấy. Chặt đứt mọi đường lui và hi vọng của hắn, làm hắn chỉ có thể nhìn đôi mắt y, cảm nhận nóng cháy của y.
Đấy là ác quỷ giấu trong lòng y.
Dù có giả vờ thế nào thì con thú hoang ngủ đông nhiều năm trong lòng y, lấy tham niệm làm thức ăn đã rục rịch muốn thoát ra.
– Đờ ra cái gì vậy!
Lúc này Sài Lập Tân đã đứng lên, đấm vai y một cái.
Nụ cười của hắn lại làm Hứa Tấn Giang nheo mắt lại, vai trái bị chạm ngay sau đó sinh một ảo giác mạnh mẽ như bị ánh nắng chói chang thiêu cháy vậy.