Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


– Vương Nhuệ, cậu nói xem, có phải tôi khốn nạn lắm không?



Ngậm điếu thuốc, Sài Lập Tân ngồi trên sô pha.



Vương Nhuệ bên cạnh liếc hắn một cái. Vương Nhuệ trời sinh mặt tròn, mày rậm mắt to lúc này đang hút thuốc với Sài Lập Tân.



Cậu vừa chính mắt thấy Sài Lập Tân đánh một người khách ở cửa, gã mập trung niên đầu hói thật xui xẻo, chưa làm gì đã gặp phải Sài Lập Tân đang bực bội liền bị cho ăn một trận đòn.



Dù cho đánh người không có nguyên nhân, nhưng trên địa bàn Hứa gia không ai dám xen vào việc Sài Lập Tân làm nửa câu.



Người bên cạnh Hứa Tấn Giang đều biết rõ, đừng xem thường Sài Lập Tân, không có việc gì cũng đừng chọc tổ tông này.



Hắn với Hứa Tấn Giang hai người quen biết nhau từ nhỏ, Sài Lập Tân như thế nào người ngoài không biết, nhưng Hứa Tấn Giang đối xử tốt với Sài Lập Tân thì người thông minh nhìn rõ ràng thấu đáo.



Hứa Tấn Giang có tính sạch sẽ, ghét mùi thuốc lá, nơi y ở luôn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, ngay cả không khí thở cũng thế. Không có tên đui mù nào dám phạm kiêng kị ngay mặt y, chỉ có Sài Lập Tân là ngoại lệ. Văn phòng y, người khác muốn vào phải soát người tra hỏi, súng ống vũ khí không được mang vào, Sài Lập Tân thì lại muốn tới thì tới, muốn đi thì đi công khai như vào chốn không người.



Ai cũng biết Thái tử gia Hứa gia có rất nhiều quy tắc, nhưng không có điều nào là nhằm vào Sài Lập Tân. Một khi có ai làm Sài Lập Tân khó chịu, vậy quả thực không khác gì chọc phổi Hứa Tấn Giang.



Trong mắt Vương Nhuệ, có cưng vợ thì cũng đến thế là cùng.



Nhưng mấy cái này Vương Nhuệ chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, cậu không dám nói trước mặt Hứa Tấn Giang hay Sài Lập Tân. Nói giỡn, thế chả khác gì không muốn sống nữa, cậu còn muốn vui chơi thêm vài năm.



Lúc này Sài Lập Tân không đầu không đuôi đột nhiên hỏi cậu như vậy, Vương Nhuệ trông rất thành thật lương thiện đảo mắt cười hì hì nói:



– Anh Lập Tân, em nói lời thật, anh phải cam đoan không đánh em chết nhé.



– Chết đi! – Sài Lập Tân buồn cười, đấm Vương Nhuệ một cái.



Hắn dựa vào sô pha, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình quả thật rất ẩu tả. Quen biết Hứa Tấn Giang nhiều năm như vậy, Sài Lập Tân chưa từng để ý hay nhớ sinh nhật Hứa Tấn Giang.



– M*a. – Sài Lập Tân buồn bực gãi đầu.



Chết tiệt, ngay cả sinh nhật mình là ngày mấy tháng mấy hắn còn chả nhớ, làm sao có thể nhớ người khác.



Trong lòng, Sài Lập Tân nhịn không được tìm lý do biện hộ cho mình.



Nhưng vừa nghĩ đến mỗi lần sinh nhật hắn, Hứa Tấn Giang luôn hỏi hắn trước vài ngày có muốn gì không, còn có thể trong ngày sắp xếp cùng chúc mừng với hắn, hắn liền suy sụp rồi. Tuy có khi Sài Lập Tân cũng phiền Hứa Tấn Giang làm mấy thứ tình cảm yếu đuối này, nhưng dù có nói thế nào, đó cũng là chút tâm ý của y.


Cứu mạng.



Sài Lập Tân không phát ra tiếng, vừa mở miệng, m* nó cả miệng đều là mùi bánh kem.



Hắn sắp bị kem dìm chết đuối.



Lúc này, một sinh vật cả người tuyết trắng, trên lưng mọc cánh như hổ lại như sư tử từ trên trời giáng xuống.



Nó gầm gừ mấy tiếng liền nuốt sạch sẽ cái bánh kem, Sài Lập Tân còn chưa thở ra một hơi thì con cọp đó vươn cái lưỡi dài, bắt đầu liếm hắn từ đầu đến chân. Không biết vì sao, quần áo trên người Sài Lập Tân biến mất hết, hắn cứ thế trần truồng, hoàn toàn không nhúc nhích được. Bạch Hổ vừa liếm, miệng còn vừa phát ra tiếng người —



“Tiểu Tân, đừng lãng phí.”



“Mình không chê bẩn.”



Sài Lập Tân: “…”



Cái giọng nói quen thuộc lành lạnh đó, rõ ràng chính là Hứa Tấn Giang.



Sau đó Sài Lập Tân liền bị dọa tỉnh.



“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng nhau…”



Đập cái nút radio, Sài Lập Tân đỡ cái đầu đau nhói từng cơn sau khi say rượu ngồi dậy khỏi giường.



Hắn vén ra giường, thân là một tên đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, cảm giác ướt sũng dính dớp giữa hai chân thật ra không cần nhìn Sài Lập Tân liền biết đó là gì.



Mà điều thật sự làm mặt hắn đen thui là giấc mộng xuân kỳ lạ chết tiệt kia.



Có lẽ hắn nên tìm gái.



Sài Lập Tân hít sâu một hơi, hắn xuống giường thuận tiện kéo ra giường bẩn, chính xác tránh mấy lon bia rỗng dưới chân đi tới phòng tắm.



Đợi tắm gội xong dọn dẹp sạch sẽ đi ra ngoài thì thời gian trễ hơn bình thường một chút.



Ở cửa chung cư, đầu tiên là Sài Lập Tân thấy chủ nhà mặc nguyên cây xanh lá, ông ta đang lôi kéo Lý Uyển Kiều. Chủ nhà đã trung niên, đầu trâu mặt ngựa, mặt đầy đáng khinh đang nhét thứ gì đó vào tay Lý Uyển Kiều mà Lý Uyển Kiều thì liên tục vẫy tay, trông vẻ không chịu lắm.



– M* nó ông đang làm gì!