Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 8 :

Ngày đăng: 09:26 18/04/20


6h30p sáng.



Sài Lập Tân mở mắt nhìn trần nhà phòng trọ thật lâu không nhúc nhích.



Tối qua hắn uống say nhưng còn chưa say đến mức mất sạch ký ức. Hình ảnh và âm thanh vụn vặt, khuôn mặt của Hứa Tấn Giang không ngừng thoáng hiện quanh quẩn trong đầu Sài Lập Tân, nhớ lại mọi chuyện xảy ra, sắc mặt Sài Lập Tân âm trầm, ánh mắt tối đến đáng sợ, hắn nghĩ thà hắn mất trí nhớ luôn cho rồi.



Hứa Tấn Giang người hắn luôn coi là anh em, bạn thân tốt đột nhiên như lên cơn, thổ lộ với hắn.



Y nói y thích hắn.



Không phải đùa.



M*, chó thật.



Lúc ấy trong đầu mơ hồ của Sài Lập Tân, dường như có một trăm bom nguyên tử nháy mắt cùng lúc nổ, hắn không nghĩ cái gì cả, nắm đấm liền vung ra.



Tên này không phải Hứa Tấn Giang hắn biết.



Làm sao hắn ta có thể mang xác Hứa Tấn Giang giấu mấy thứ suy nghĩ xấu xa đó? Bọn họ làm anh em nhiều năm như vậy, m*, chỉ vỏn vẹn hai ba câu, tất cả liền hủy hoại hết.



Khi đó Sài Lập Tân chỉ còn lại một ý nghĩ, hắn chỉ muốn đánh y tỉnh lại cho Hứa Tấn Giang mà hắn quen thuộc trở về.



Đè tên khốn kiếp đánh một trận, Sài Lập Tân hỏi y còn dám không?



Từ đầu tới cuối Hứa Tấn Giang không đánh trả, rõ ràng bị đánh cho mặt đầy máu y lại còn cười.



Y nói với Sài Lập Tân, dù có giết y cũng vô dụng, y vẫn thích hắn.



Cái tên không biết xấu hổ này, còn lấy thứ cưng cứng của y cạ hắn.



Hứa Tấn Giang dùng cách đơn giản lại thẳng thắn rõ ràng nhất, nói cho Sài Lập Tân, y có dục vọng với hắn.



Trận đấu sức này, cuối cùng Sài Lập Tân chạy trối chết.



“…khác với thời tiết phía Nam oi bức kéo dài, ngày hôm qua cũng chính là ngày 11 tháng 8, khu vực Hoa Bắc đột nhiên gặp cơn dông mạnh, cảm giác oi bức…”



Tiếng dự báo thời tiết nghìn lần như một, ở bên tai ầm ĩ không ngừng, sờ soạng hai cái, Sài Lập Tân cầm thứ trong tay lên ném ra ngoài.



Radio màu đen đập vào tường rầm một tiếng, vỡ tan tành.
Trong hơn nửa giờ, Sài Lập Tân trầm mặc không nói mà Vương Phú Quý bên cạnh hắn trên đường rất hay nói, hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra.



– Lập Tân à, sắp đến đường Hoa Sen rồi, đợi vận chuyển hàng đến kho, cơm chiều chú đây mời khách, gọi cả thằng nhóc nhà chú tới luôn, mấy người chúng ta thoải mái uống hai chén! Yên tâm, sẽ không làm lỡ chuyện mấy đứa.



Sài Lập Tân gật đầu đang muốn trả lời, phía trước đường cái bằng phẳng bỗng xuất hiện rất nhiều chướng ngại vật.



Xe cảnh sát sọc đen trắng dàn hàng ngang, tiếng còi cảnh sát, Vương Phú Quý giây trước còn nói cười vui vẻ, thịt mỡ trên mặt run run thần sắc cũng thay đổi.



– Ban ngày mà cũng gặp ma, mấy tên cớm này chạy tới đây làm gì?



Nói rồi ông nheo mắt quan sát ngoài cửa sổ, cảnh sát mặc đồng phục lam xám đang áp giải nhóm người lần lượt ngồi vào xe cảnh sát. Cầm đầu to con cao gần hai mét, hai cánh tay đầy hình xăm, bởi vì đầu đinh nhuộm tóc đỏ nên rất chói mắt.



– Quái, tên đầu húi cua này không phải người của Cao lão Tam sao, sao nó lại… – Vương Phú Quý thì thào tự hỏi.



Ông kinh nghiệm sóng gió, lúc này đã ngửi ra chút mùi không bình thường.



Đường Hoa Sen phía Nam thành Tiềm Long, bởi vì là khu thành dưới lại cách xa khu dân cư phố hàng người đông đúc nên chỉ có một ít kho hàng và nhà máy ở trong này, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì không thể điều động nhiều cảnh lực như vậy.



Xe vận tải chạy đến trước chướng ngại vật, tài xế đành dừng xe lại, bên cạnh đã có cảnh sát đi đến kiểm tra.



Trong xe, Vương Phú Quý không vội không chậm lấy ra một đống giấy tờ thông quan và chứng nhận hàng hóa, chứng minh bọn họ thủ tục đầy đủ, ở mặt ngoài là tra không ra bất cứ vấn đề.



Khi lật tới giấy chứng nhận Sài Lập Tân, cảnh sát trẻ tuổi so ảnh chụp, mắt nhìn Sài Lập Tân ngồi trong xe vận tải nói:



– Mời xuống xe, phối hợp chúng tôi điều tra.



Vương Phú Quý lúc này cuống lên.



– Cậu cảnh sát, có phải có vấn đề gì không?



– Mời xuống xe ngay cho. – Cậu cảnh sát trẻ tuổi không để ý.



– Chú Vương, không sao đâu.



Sài Lập Tân vỗ vai Vương Phú Quý, an ủi ông.



Ở trong ánh mắt cảnh giác của cảnh sát, Sài Lập Tân mở cửa xe vận tải ra nhảy xuống.