Vô Hạn Tương Lai

Chương 11 : Tình cảm rạn nứt! ( nhị )

Ngày đăng: 10:01 18/04/20




Lăng Tân chăm chú nhìn Vĩ Thi Thi, mà Vĩ Thi Thi hình như bị lời tuyên bố của hắn làm cho choáng váng, thật lâu sau mới hơi quay đầu đi, khuôn mặt thoát khỏi bàn tay của hắn, nữ tử này lau nước mắt trên mặt, thì thào nói:

- Vì sao muốn nói những chuyện đó lúc này, chúng ta...

- Không cần phải nói.

Lăng Tân thở dài, hắn xoay người đi vừa đi vừa nói một mình:

- Ta đã biết lựa chọn của ngươi, Thi Thi... Ta sau này vẫn xem hai người là thân nhân của ta, nhưng ta xin các ngươi đừng làm ảnh hưởng đến tín niệm của ta, đây là điều duy nhất ta cầu xin các người, vĩnh viễn không nên làm ảnh hưởng tín niệm của ta, vĩnh viễn....

Quay lưng về phía Vĩ Thi Thi, Lăng Tân trong mắt đã chứa đầy nước mắt, nhưng hắn thủy chung không để nước mắt rơi xuống, ngược lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười, cho nên khi nước mắt biến mất trong vành mắt của hắn, hắn đã cách Vĩ Thi Thi rất xa. Trong kí ức của hắn, trong cô nhi viện Vĩ Thi Thi là người thân nhất với hắn, giống như chị giống như em, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã... Khi hắn mười tuổi, trong trận hỏa hoạn năm ấy, Vĩ Thi Thi từ trong đống lửa kéo hắn ra ngoài, nếu không chẳng phải là chỉ bị một vết sẹo trên mặt, ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ không còn... Mà Vĩ Thi Thi trên cánh tay cũng có dấu vết bị bỏng, nên từ đó nàng không hay mặc qua áo ngắn không có ống tay... cho nên hắn luôn cảm thấy thiếu nợ nàng...

- Tình thân cuối cùng không chống lại được sự thật tàn khốc... Có lẽ từ trước tới này ta đều sai lầm rồi sao? Là trí tuệ của ta quá mức hổ báo dọa người, cuối cùng là ta không thể nào biết được tâm tư của những người này...
Lăng Tân trong lòng ấm áp, hắn biết người quản lý này cũng không muốn hắn uống rượu mà xảy ra sự cố, người quản lý cũng hảo tâm, đến nỗi nói là rượu này đắt tiền, nhưng hắn còn hơn mười vạn đang gửi trong ngân hàng, hơn nữa còn có Phong Thần bảng trong tay, tiền tài thế tục đối với hắn mà nói ý nghĩa đã không còn quan trọng, thích thì biết trước tin tức thị trường chứng khoán, mấy trăm, mấy ngàn vạn dollar kiếm rất dễ dàng

-...Ta sẽ uống chậm một chút, cám ơn ngươi.

Lăng Tân thở dài nói, bình rượu cuối cùng này, hắn chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, trong đầu hắn đang nhớ lại kỉ niệm quá khứ với hai người Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi. Quản lý kia cũng thu tay về, nhưng không hiểu sao mấy bình rượu kia bị uống hết, thế mà Lăng Tân một chút biểu hiện say cũng không có, cái này làm cho bọn họ thầm líu lưỡi, đặc biệt hai ngón tay mở nắp bình, cái lực lượng này làm cho bọn họ thật sự cảm thấy kinh hồn, cho nên hắn cũng không dám nói gì thêm khi thấy Lăng Tân uống từng chút rượu. Không thể không nói, trong lúc này nội lực thật là thần diệu, tuy rằng trong cơ thể Lăng Tân chỉ có một tia nội lực tồn tại mà thôi, nhưng đã làm cho hắn có thể ngàn chén không say, rượu vào bụng vừa làm cơ thể nóng lên một chút thì đã bị nội lực phân giải, chẳng những chưa làm hắn say mà có vẻ như nội lực của hắn từ từ tăng lên, tuy sự biến đổi này rất nhỏ nhưng cũng có chút đề cao.

- Khó trách, truyền thuyết hiệp khách cổ đại đều thích uống rượu, thì ra uống rượu còn có thể rèn luyện nội lực, chuyện như vậy thật là...

Lăng Tân có chút dở khóc dở cười, thực ra hắn chỉ muốn được say thôi, ai mà biết say rượu thật khó cầu, ngược lại làm cho nội lực của hắn tăng thêm chút ít, kết quả như vậy... Thật có chút Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường a, việc lấy được ngựa với ý định ban đầu của hắn chẳng có chút liên hệ gì cả. Thời gian chậm rãi trôi qua, thấm thoát thời gian đã đến chiều, mà Lăng Tân ngồi ở chỗ kia đã hết hai vạn dollar tiền rượu, tuy nói rượu này thực sự quý nhưng mà hơn hai vạn dollar con số vẫn thực đáng sợ, thể tích của đống chai rượu kia so với thân thể hắn còn lớn hơn, làm cho hắn đi WC đã vài chục lần, mặc dù vậy cũng không làm hắn bị say, thậm chí trên mặt cũng chỉ là hơi hồng hồng một tí thôi, tửu lượng như thế thật kinh người, không có từ nào để diễn tả, quá khoa trương hoặc dùng từ kì tích để hình dung.

Quán bar này việc làm ăn hôm nay xem ra rất tốt, từ chiều đã bắt đầu liên tục có người tới, mà Lăng Tân lẫn ở trong đám người uống rượu, hắn uống rất nhiều, rốt cục hắn cũng có một chút say, không biết có phải do một chút hơi say hay không... Hắn cảm giác Phong Thần bảng chỗ lồng ngực khẽ nóng lên, tiếp theo là một cảm giác bị nhìn trộm truyền đến, loại cảm giác này từ bốn phương tám hướng, giông như có ngàn vạn ánh mắt từ một nơi bí mật gần đó yên lặng nhìn chăm chú, theo dõi mọi nhất cử nhất động của hắn...