Vô Hạn Tương Lai
Chương 136 : Trương Hằng (tam)
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Trương Hằng chăm chú theo dõi tình tiết trong câu chuyện, bị người khác vơ vét tài sản, hiệp sĩ chỉ yên lặng gom góp tiền, nhưng gom góp thế nào cũng không đủ, khi đối phương tát cho hắn một bạt tai, rồi liên tục thượng cẳng chân hạ cẳng tay, rốt cuộc oán hận trong lòng hiệp sĩ triệt để bạo phát, chẳng những đánh chết đối phương, thậm chí ngay cả mấy người lao vào khuyên can cũng bị giết...
Câu chuyện mới được viết đến đây, sau khi xem xong Trương Hằng chỉ cho là mình vô tình tưởng tượng ra tình tiết câu chuyện, viết xuống lúc nào đó mà quên mất, hắn cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa, bắt đầu tập trung lo cho chuyện của ngày mai...
Ngày hôm sau, Trương Hằng mang theo một đống tiền xu tiền giấy đến trường học, khi tiểu lưu manh phát hiện số tiền này không đủ, vẻ mặt hắn liền trở nên rất nghiêm túc, đánh một bạt tai vào mặt Trương Hằng, cười lạnh nói:
- Không có nhiều như vậy? Vậy thì chịu, ta nói được cũng làm được, chỉ có thể đánh ngươi một trận...
Nói xong, tiểu lưu manh liền đá một cước vào bụng Trương Hằng, bàn ghế được sắp xếp liên tiếp ngay ngắn trong lớp học đều bị lệch ra. Mà những người còn lại trong lớp vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, không có bất cứ ai đến khuyên can, bởi vì người bị khi dễ là Trương Hằng, chỉ là một phế vật mà thôi, cho nên không liên quan đến bọn họ, mọi người chỉ là đang nhìn xem quang cảnh náo nhiệt mà thôi, thậm chí còn có người đứng trước cửa phòng học chú ý có giáo viên hay không.
Một trận đánh đập, tiểu lưu manh chuyên môn chọn bụng cùng sau lưng Trương Hằng để ra tay, như vậy mới khiến cho người lớn nhìn không ra dấu vết, trong khi bị hành hung Trương Hằng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng đối phương lại không hề buông tha, ngược lại ra tay càng lúc càng nặng.
Càng bị đánh đập, lửa giận trong nội tâm Trương Hằng cũng càng lúc càng lớn, hắn chỉ là sợ bị đánh mà thôi, không phải là không biết phẫn nộ, cảm giác ủy khuất, phẫn nộ, thậm chí là tuyệt vọng chậm rãi tràn ngập trong lòng, cho đến khi hai mắt đỏ ngầu, không còn biết đau đớn là gì, Trương Hằng bỗng nhiên chụp lấy một chiếc ghế bên người, mãnh liệt đập về phía sau, trúng bả vai tiểu lưu manh.
Tên tiểu lưu manh này đang đeo một cặp kính mắt, bốp~ một tiếng, ngay cả kính mắt của hắn cũng bị đánh rơi xuống đất, kỳ thực lần phản kháng này của Trương Hằng cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là làm cho bả vai của tiểu lưu manh cảm thấy đau đớn mà thôi. Xung quanh lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, sau một giây, tiểu lưu manh liền ra vẻ như muốn đi lấy kính mắt, cố ý bày ra dáng vẻ rất phẫn nộ, hắn chỉ là muốn chơi tâm lý chiến mà thôi, bình thường dưới tình huống như vậy, Trương Hằng lập tức sẽ sợ hãi lui bước.
Cha Trương Hằng lập tức nóng giận, sau khi nói xong liền đứng dậy muốn đi lấy roi đánh Trương Hằng một trận. Mà Trương Hằng lại không hề quan tâm, chỉ là nói:
- Ta hận hai người, ngoại trừ cho ta ăn no mặc ấm, ngoại trừ đánh đập chửi bới, chẳng lẽ trên đời này không còn phương thức giáo dục nào khác?
- Nếu hai người còn muốn dùng phương thức đánh đập để giáo dục, như vậy không bằng trực tiếp giết ta luôn đi.
Trong lúc nói chuyện, Trương Hằng bỗng nhiên cầm lấy con dao gọt trái cây, sau đó cắm vào lòng bàn tay của mình, lập tức máu tươi chảy đầm đı̀a, cha hắn đang ra vẻ muốn đánh lập tức ngây ngẩn cả người, tiếp theo là mẹ hắn oa một tiếng ôm lấy hắn, vừa nói cái gì không nên làm chuyện điên rồ vừa run rẩy rút con dao ra...
Trương Hằng biết cha mẹ rất yêu hắn, nhưng ngoại trừ cho hắn ăn no mặc ấm, còn lại cái gì cũng muốn phải tuân theo quy định, nếu không thì cứ một trận rồi lại một trận đòn roi... Nhưng mà hắn không phải là con rối do người khác điều khiển, hắn là một con người bằng xương bằng thịt, hắn có suy nghĩ có cảm nhận riêng của bản thân, hắn có cuộc sống của mình...
Trước đó, Trương Hằng đã vụng trộm xem qua quyển sổ tay, đúng vậy, câu chuyện lại tự phát triển, sau khi giết người, hiệp sĩ chạy trốn...
Trong thời khắc đó Trương Hằng rốt cuộc biết được bản thân không phải là người bình thường, đồng thời cũng minh bạch một chuyện... Xiềng xích trói buộc trong tâm hồn hắn, đã biến mất...