Vô Hạn Tương Lai
Chương 187 : Điểm thưởng (ngũ)
Ngày đăng: 10:03 18/04/20
Chuyện kế tiếp cũng rất đơn giản, bởi vì quá xấu hổ, trong lúc nhất thời Nataya căn bản không dám nhìn Trương Hằng, mà Trương Hằng cũng cho phép nàng ở yên tại chỗ sâu trong khu vực phế tích, còn hắn thì tập trung quan sát động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại nghiêng mắt liếc nhìn đồng hồ. Mấy tiếng sau bên cạnh hắn đã có một đống nam nhân tụ tập, bọn họ cũng đều tập trung quan sát bầu trời, giống như đang cùng Trương Hằng tính toán thứ gì đó.
Từ chỗ sâu trong phế tích, Nataya cẩn thận quan sát Trương Hằng đang đứng tại lối vào của tòa cao ốc, một lúc lâu sau, một thiếu nữ bỗng nhiên chạy về từ lối ra vào, vừa về đến nơi nàng đã vui vẻ nói:
- Nataya, bạn trai ngươi lợi hại thật đấy, hắn rõ ràng tính toán ra thời gian tuần tra của đĩa bay, ước chừng cứ gần nửa tiếng đồng hồ sẽ bay qua một lần. Chỉ cần tính toán tốt thời gian, chúng ta có thể ra ngoài tìm kiếm thức ăn nước uống mà không sợ nguy hiểm, bạn trai ngươi thật sự rất lợi hại!
Khuôn mặt Nataya lập tức đỏ lên, nàng vội vàng nói:
- Không, hắn không phải bạn trai ta, hắn là... hắn là cấp trên của ta.
Nataya vốn định nói Trương Hằng là đội trưởng của nàng, nhưng mà khi lời nói chuẩn bị ra khỏi cửa miệng thì trong lòng nàng lại cảm thấy không ổn, bởi vì dù sao hai chữ đội trưởng cũng quá mức nhạy cảm, những ngày này trên TV lại một mực phát các tin tức về tiểu đội luân hồi, nếu trong số dân chúng xung quanh có người có tư duy nhạy bén, khi đó thân phận của cả hai rất có thể sẽ bị lộ tẩy.
Ngày hôm qua đĩa bay của người Sao Hỏa đột nhiên tấn công một cách bất ngờ, mấy địa điểm tụ tập của dân chúng đều bị tập kích, ngoại trừ một bộ phận người dân đã chết dưới hỏa lực của đĩa bay, phần lớn những người còn lại đều trốn vào sâu trong các khu phế tích. Có điều lúc đó tình huống khẩn cấp, ngoại trừ tiện tay mang theo một chút đồ ăn cùng nước uống, mọi người gần như đều là tay không chạy trốn, sau khi trải qua một ngày một đêm lẩn trốn, lượng đồ ăn cùng nước uống còn lại đã không nhiều, có thể duy trì được qua hôm nay đã là tốt lắm rồi. Chính vì thế lúc trước Trương Hằng cùng Nataya mới có chút cảm động, không ngờ dưới tình huống gặp phải rủi ro nguy hiểm đến tính mạng, bản tính những dân chúng này vẫn rất thiện lương, ít nhất khi đối đãi với người đồng cảnh ngộ bọn họ cũng không có biểu hiện quá mức keo kiệt.
Giờ phút này Trương Hằng vừa mới tính ra thời gian tuần tra chính xác của đĩa bay, theo như kết quả hắn tính toán, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, mọi người chỉ cần nhanh chân một chút sẽ có thể mang về rất nhiều đồ ăn cùng nước uống. Đối với dân chúng bị vây khốn trong khu vực phế tích này mà nói, đây chính là hi vọng để có thể tiếp tục sống sót, do đó tất cả đều cảm thấy vô cùng hưng phấn, ánh mắt mỗi người nhìn Trương Hằng cũng dần mang theo một ít cảm tạ cùng sùng bái.
Trương Hằng hơi có chút ngạc nhiên, tiếp đó biểu lộ ngạc nhiên của hắn nhanh chóng biến thành kinh ngạc, bởi vì hắn thậm chí thấy Nataya cũng đang quỳ trong đám đông, hơn nữa dáng vẻ của nàng còn thành kính hơn nhiều so với dân chúng xung quanh, vừa không ngừng cầu nguyện vừa yên lặng chảy nước mắt.
Đến khi tất cả mọi người dừng lại, Trương Hằng đã sớm ăn hết một ít thực phẩm đóng hộp cùng mấy túi đồ ăn vặt, hắn cũng không quan tâm đến chuyện người khác tôn kính Thập tự giá như thế nào, dù sao đối với hắn đó chỉ là công cụ để tiêu diệt đĩa bay mà thôi, kể cả những dân chúng này cũng vậy, chỉ là bèo nước gặp nhau, sau đêm nay đến cả cơ hội chào tạm biệt cũng sẽ không có, do vậy thay vì lãng phí sức lực vào chuyện tán nhảm, chẳng thà nằm yên lặng một góc tĩnh dưỡng còn hơn.
Một lúc lâu sau Nataya mới đi đến bên cạnh Trương Hằng, nàng cẩn thận quan sát một lát, đến khi thấy hắn không có biểu lộ tức giận gì mới nói với giọng lí nhí:
- Đội trưởng, ta… ta không tìm được dây thép như ngươi căn dặn, nhưng mà lại tìm thấy rất nhiều dây điện, có thể dùng được chứ?
- Dây điện?
Trương Hằng hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó lập tức gật đầu nói:
- Có thể, chỉ cần bóc phần vỏ nhựa bên ngoài ra là được. Như vậy ngươi cũng ăn uống rồi nghỉ ngơi một chút đi... Đêm nay, chính là thời điểm chúng ta chiến đấu!