Vô Hạn Tương Lai

Chương 20 : Lần đầu giao phong (nhị)

Ngày đăng: 10:01 18/04/20




Khi hỏa hoạn phát sinh, đồng thời trong bệnh viện vài tên cảnh sát viên cùng với mấy cảnh sát tổ trọng án đang nói về đề tài nhạy cảm, chắc là tình cảm trai gái abcxyz, tuy đều là cảnh sát, nhưng cũng không phải mỗi ngày đều đi phá các loại án, như thế được gọi là nhân vật trong tiểu thuyết, đối với bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì, đang lúc mấy người nói đến đoạn cao hứng thì bỗng nhiên Hà Thiên Đạo dùng mũi ngửi ngửi rồi nói:

- Giống như có cái gì đó bị đốt.

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài đường đã có mấy người hô cháy, mấy người cả kinh chạy ra ngoài, chỉ có Hà Thiên Đạo vượt qua chỗ ngoặt hướng về phòng của La Kỳ Kỳ, vào đến nơi hắn thấy hai vệ sĩ và người đàn ông họ Lâm đang ở đây, mà La Kỳ Kỳ cũng bình yên vô sự, rốt cục hắn nhẹ nhàng thở ra rồi nói:

- Lâm tiên sinh, bên ngoài hình như đang xảy ra hỏa hoạn, hai vị vệ sĩ chuyên nghiệp có đề nghị gì không?

Hai vệ sĩ đề phòng nhìn lên Hà Thiên Đạo, nghe vậy liên thật nhanh nói:

- Mau rời khỏi nơi này, chúng ta không thể loại trừ đây là do kẻ thù của Lâm tiên sinh cố ý phóng hỏa, sau đó mượn cơ hội che dấu tấn công vào chúng ta, cũng không thể loại trừ bên ngoài còn có kẻ mai phục, nhưng mà nếu còn tiếp tục ở đây, chúng ta sẽ bị chết cháy, cho nên bất kể là như thế nào rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Người đang ông họ Lâm kia bây giờ mới giật mình tỉnh lại, thoạt nhìn hắn cũng không có hoảng loạn, có thể nghe rõ vệ sĩ và cảnh sát nói, ngược lại hắn hỏi:

- Vậy chúng ta nên đi đến nơi nào? Bên ngoài chính là đường lớn, nếu có súng ngắm thì không xong, chi bằng chúng ta xuống tầng hầm bệnh viện thôi?

Hai vệ sĩ đồng thời nhíu mày, Hà Thiên Đạo thì hắc hắc nở nụ cười, bọn họ có thể xem là người ăn đạn thay cơm, tự nhiên là hiểu người này chắc xem phim thấy súng ngắm rất nhiều rồi, đầu tiên muốn tập kích thành công không phải có thể dễ dàng bồi dưỡng đào tạo, trừ mười người sát thủ xếp hạng trên thế giới hoặc là nhân tài trong quân đội của các quốc gia, cũng chỉ có một ít tổ chức đánh thuê có thể tập kích tốt, ngoài ra nếu sử dụng súng ngắm hoặc có thể nói là tay súng bắn tỉa thì số lượng lại càng ít, bọn hắn có thể trong vài trăm mét bắn trúng múc tiêu, xa hơn một chút tuyệt đối không thể bắn trúng mục tiêu, đánh lén ngoài đường xá không thể nghĩ đơn giản như vậy. Hơn nữa nơi này là Trung Quốc, vấn đề khác không dám nói, nhưng đối với súng ống quản chế tuyệt đối, có thể nói là trong vấn đề này quốc gia nghiêm khắc nhất, ít nhất loại súng ngắm này chỉ có thể nhập trái phép mới vào trong đại lục được. Trốn trong tầng hầm thật càng khôi hài, ở trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí là phong tỏa cửa ra vào, giết hết bọn hắn tuyệt đối là một việc dễ dàng.

- Không thể đi xuống tầng hầm, chi bằng lên xe cảnh sát đi vào trong cục cảnh sát, hoặc là đi đến biệt thự của Lâm tiên sinh cũng được.

Hà Thiên Đạo dừng cười lạnh, vội vàng hướng đến người đàn ông họ Lâm nói.
Tài xế, lập tức quay xe đi ra ngoài. Hai người đều vội vàng kêu lớn lên, nhưng phía sau quảng trường trên mấy con đường nhỏ, ánh sáng bỗng nhiên chói lòa, hơn mười chiếc xe cảnh sát không biết đã dừng ở đó khi nào, liền chặn lại đầu đường, mà tại đường XX cũng có ba chiếc xe cảnh sát đi ra, đúng là đám người Hà Thiên Đạo đang ngồi trên chiếc xe. Đúng vậy! Quả thật phát sinh xe cảnh sát va chạm nhau! Nhưng đó là xe cảnh sát chạy đến bệnh viện! mà không phải xe cảnh sát đám người Hà Thiên Đạo đang ngồi, hai người có thể tra ra hai xe cảnh sát va chạm nhau, có thể tìm ra vị trí của Kỳ Kỳ, nhưng bọn hắn lại không cách nào tra ra xe cảnh sát nào bị va chạm, bởi vì bọn hắn không thể biết mỗi người trong cục cảnh sát! Đây cũng là điều thiếu sót nhất của bọn hắn, cũng có thể nói là cực hạn của Phong Thần bảng, thông tin là sinh mệnh!

Hà Thiên Đạo kế hoạch cũng không có phức tạp, bởi vì hắn phong tỏa đường XX, mấy giờ trước mang tin tức này thông báo ra ngoài, hắn có thể nhớ rõ, nhưng thậm chí rất nhiều nhân viên trong cục cảnh sát còn không nhớ được, như vậy trừ phi thế lực hoặc sát thủ là lái xe taxi, hoặc là nhân viên trong nội bộ cảnh sát, nếu không sẽ không thể biết được đường XX đã bị phong tỏa, cho dù chỉ là một phần vạn, nếu có khả năng khác lớn hơn, như vậy hắn cũng sẵn lòng thử một lần, xe của hắn và hai chiếc xe cảnh sát còn lại đi vào đường XX, mà các xe cảnh sát còn lại thi mai phục sẵn ở bên ngoài đường XX, chỉ cần có chiếc xe nào có ý đồ tiến vào con đường này, đều như vậy dù có nghi vấn hay không cứ bắt cái đã rồi tính sau! Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao bởi vì tin tức không đủ, lại thêm tin tức giả từ chiếc xe cảnh sát bị va chạm kia, kết quả... Rốt cục đã bị vây hãm trong cục!

- Lợi hại, một lần này thua tâm phục khẩu phục!

Lăng Tân hung hăng cắn răng một cái, nghĩ thông suốt xong hắn cũng không đợi cảnh sát tiến lại gần, hắn rất nhanh đã đem Phong Thần bảng bỏ vào trong ví tiền cũng chỗ với mấy tấm vé, những cái này hắn đã sớm chuẩn bị từ trước, sau khi làm xong, hắn liền xuống xe taxi, đồng thời hắn cũng đưa hai tay qua đầu. Cùng với hắn đang xuống xe còn có Trần Hạo Thao, nhưng mà người này thì vẻ mặt xanh mét, hắn vừa ra khỏi xe cũng đồng thời giơ tay lên. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại nhìn về phía bầu trời, trong mắt lộ vẻ cương quyết.

- Ta vậy mà lại thua! Người này cuối cùng là ai? Tại sao ta có thể thất bại? Lần sau... Nếu ta còn sống sót! Lần sau ta nhất định phải cho ngươi nếm thử mùi vị thất bại!

Giờ phút này, cách đường XX rất xa, trên tầng thượng của một tòa nhà, một cô gái yên lặng đứng trong mưa, xem bộ dáng của nàng thì là người đã từng xuất hiện ở trường đại học Sở Tuyết, nàng lúc này đeo một chiếc kính, thoạt nhìn vẻ mặt rất lãnh đạm.

- Bốn phần mười, còn chưa hợp quy cách... Trương Tiểu Tuyết, bọn hắn cách mục tiêu của ta thật sự rất xa, phương thức sử dụng Phong Thần bảng chưa rõ, bố cục suy luận rất nhiều sơ hở, vả lại không nói đến tình cảm cùng tín niệm bọn hắn như thế nào, một bước này thì bọn hắn còn cách mục tiêu của ta rất xa... Ta cần tiếp tục ngủ say, lần này đối với bọn họ đã kiểm tra xong, kế tiếp ngươi cùng bọn họ giao chiến, cho bọn họ thời gian một tháng thu thập đủ điểm nhân quả, nếu chết trong tay ngươi... thì liền vứt bỏ bọn họ, sống sót mới là người chiến thắng, thua thì liền thất bại, không đủ ưu tú, linh hồn như vậy ta không cần, nếu tiếp tục thua dưới tay ngươi, thì xoá bỏ bọn họ.

Sở Tuyết lạnh nhạt lầm nhẩm nói, tiếp theo nàng ngã xuống đất, cho đến mấy phút sau nàng mới chậm rãi ngồi dậy, người thiếu nữ này nhẹ nhàng tháo kính mắt xuống, cẩn thận để vào trong người, sau đó người thiếu nữ này mới nhìn từ trên tầng cao xuống đường XX, nơi đó sáng chói ánh đèn, hơn mười chiếc xe cảnh sát đang xếp hàng....

(Hết quyển một)