Vô Hạn Tương Lai
Chương 246 : Liều mạng (tam)
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Tại một khu vực hoang vu cách đám Trịnh Xá rất xa, Trương Hằng đang di chuyển bằng niệm động phù du pháo, trên lưng là Lý Cương Lôi đã rơi vào hôn mê, mà ở phía sau của hắn, Nataya cũng đang đứng trên một thanh niệm động phù du pháo khác, ngoại trừ ba người ra thì không còn người nào nữa, kể cả Axis cũng không có, chuẩn xác mà nói, là do Trương Hằng đã không còn thời gian.
- Axis, ta phải tìm được phòng điều khiển ngay lập tức... Có lẽ ngươi không biết phòng điều khiển là cái gì, nhưng mà thứ này quan hệ đến tính mạng của đồng đội ta, thời gian đã không còn nhiều, ta phải giành giật từng phút từng giây. Đã chỉ còn lại vài toà chủ thành, tuy không biết dưới chủ thành nào có phòng điều khiển, nhưng mà rất rõ ràng, ta đã càng ngày càng tiếp cận với phòng điều khiển, chỉ là thời gian cũng càng lúc càng ít ỏi. Vì vậy... rất khó mở miệng, nhưng ta hi vọng ngươi và những thành viên gia tộc kia có thể dừng lại đây, ẩn nấp đến khi ta quay trở về, ta sử dụng niệm động phù du pháo đưa hai người bọn họ đi, tốc độ sẽ nhanh gấp mười mấy lần so với hiện tại, đây là cách xử lý duy nhất ta có thể nghĩ đến...
- Nhưng mà cũng không phải là ta từ bỏ ngươi và bọn họ, chỉ cần có thể còn sống trở về, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến Thiên Đường, đi đến thế giới của ta! Cho nên, thật xin lỗi, chúng ta tạm thời phân ly, nếu có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ hoàn thành hứa hẹn!
Đây là những lời Trương Hằng nói với Axis, sau khi nói xong tất cả, hắn cũng không dám nhìn vào mắt Axis nữa, chỉ mang theo hai người Nataya bay về phía trước với tốc độ cao. Sau khi ba người đi được một ngày một đêm, Lý Cương Lôi vẫn y nguyên trong trạng thái hôn mê, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ thức tỉnh, mạch đập của hắn cũng đã càng lúc càng hư nhược.
- Chịu đựng a, Lý Cương Lôi, ngươi còn phải báo thù, ngươi còn phải tiếp tục sống sót! Làm thế nào có thể chịu thua gien của bản thân như vậy chứ? Ngươi là trí giả do ta thiết lập, ngươi là đồng đội của ta!
Trương Hằng ngồi bên đống lửa, hắn nhìn Lý Cương Lôi với thần sắc ảm đạm, đây là đồng đội của hắn, cũng là trí giả do hắn sớm xếp đặt, nam nhân này đã bị bệnh tật quấn thân từ nhỏ, mà cho dù như vậy hắn vẫn chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ là hiện tại Tử thần đã sắp tóm được hắn, chiếu theo trạng thái này mà nói, thời gian còn lại của Lý Cương Lôi tối đa là một hai ngày. Nghĩ tới đây trong lòng Trương Hằng lập tức tràn ngập ảo não cùng thống khổ, hành trình tìm kiếm bảo tháp lần này, nếu không có Lý Cương Lôi sắp xếp mưu đồ bố cục, nhiều khả năng hắn đã sớm bị Trịnh Xá bắt được, thậm chí là đã mất mạng, có thể ngay cả Lục Đạo luân hồi cũng không bước vào nổi, chính là nhờ trợ giúp của Lý Cương Lôi hắn mới có thể đi đến một bước này.
Trương Hằng lại vác Lý Cương Lôi lên, đồng thời nói với Nataya:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục di chuyển thêm hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ dừng lại nghỉ ngơi bốn tiếng, gần đây tinh lực của ta càng lúc càng được tăng cường, ngày mai vẫn có thể tiếp tục di chuyển với tốc độ cao.
Nataya vẫn luôn ngơ ngác nhìn Trương Hằng, đến khi Trương Hằng nói mấy câu này, nàng mới thấp giọng đáp lại:
- Trương Hằng, ngươi nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt đi, hôm nay ngươi dốc sức liều mạng sử dụng niệm động phù du pháo bảy tám tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa đã ngất đi, tinh thần và thể lực đã vô cùng suy yếu rồi, cần phải nghỉ ngơi một đêm, nếu không lỡ như ngươi hoàn toàn kiệt sức, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ không còn...
- Nataya, ngươi có tin tưởng ta không? Giống như tin tưởng chính bản thân mình, ngươi có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ta không?
Nataya lập tức gật đầu với vẻ dứt khoát, thấy nàng như thế, lúc này Trương Hằng mới nói với giọng run run:
- Ta... ta… ta hi vọng ngươi có thể trở thành mồi nhử… Thật sự xin lỗi, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không vứt bỏ ngươi, tuy rất khó hiểu, nhưng mà ta cảm giác được, Trịnh Xá đang ở bên trong tòa chủ thành kia, hắn đang đợi ta bước vào. Hơn nữa phía dưới tòa chủ thành này chính là phòng điều khiển, tuy dùng quét hình tinh thần lực chỉ có thể thấy một khu vực trống rỗng, nhưng kỳ thực khu vực trống rỗng đó chính là phòng điều khiển. Chúng ta thật là khờ, tòa chủ thành này khai thác nước ngầm, như vậy nhất định sẽ có mạch nước dưới lòng đất, nói một cách khác, phía dưới tòa chủ thành này xuất hiện khu vực trống rỗng cũng là chuyện bình thường, cho dù có tinh thần lực khống chế giả dò xét, cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng ngờ, chỉ cho rằng đó là khu vực hình thành một cách tự nhiên do bị nước ngầm bào mòn...
Nataya nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng rồi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Ta hiểu, ta sẽ thu hút lực chú ý của Trịnh Xá, trong khoảng thời gian này do ngươi mang theo Lý Cương Lôi tiến vào phòng điều khiển... Ngàn vạn bảo trọng, nhất định phải sống...
Thấy Nataya bình tĩnh như vậy, Trương Hằng chỉ cảm thấy mắt mình đau xót, nước mắt cũng chảy ra, hắn hít một hơi rồi nói:
- Ta biết rõ tính cách của Trịnh Xá, chỉ cần ngươi không làm gì hắn, hắn nhất định sẽ không ra tay giết ngươi, mặt khác ngươi không cần giấu diếm chuyện gì, nếu hắn hỏi thì cứ trực tiếp nói ra toàn bộ mục đích của ta, hắn nhất định sẽ không làm khó ngươi. Nataya, thực sự xin lỗi... cũng cám ơn ngươi, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi, ta...
Trương Hằng rốt cuộc không nói thêm được lời nào nữa, bởi vì Nataya bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười thản nhiên vô tận, không chỉ như vậy, nàng còn đi đến bên cạnh, nhẹ nắm tay hắn, nàng đã biểu lộ thái độ của mình, không có thất vọng, không có trách móc...
- Đi thôi, Nataya, đồng đội vĩnh viễn của ta!