Vô Hạn Tương Lai
Chương 256 : Trở về (nhị)
Ngày đăng: 10:04 18/04/20
Bên kia, Trương Hằng đang dùng khí tức huyền hoàng bao trùm toàn bộ phòng điều khiển, tuy quả cầu màu đen này đã bị hư hại một số chỗ, nhưng dù sao cũng vẫn là tạo vật của Thánh nhân, hơn nữa còn là hạch tâm quan trọng nhất của Lục đạo luân hồi, có rất nhiều cấm chế. Trong lúc nhất thời Trương Hằng cũng không cách nào phá vỡ được tầng phòng ngự của phòng điều khiển, chỉ có thể dùng khí tức huyền hoàng xâm nhập vào từng tầng một, chiếu theo tốc độ này mà nói, chưa chắc năm phút đồng hồ đã đủ.
- Lý Cương Lôi! Nhanh khai mở cấm chế của phòng điều khiển, ta là Trương Hằng! Ta đến cứu ngươi theo hứa hẹn!
Trong lòng Trương Hằng vô cùng lo lắng, hắn chỉ có thể vừa vận hành khí tức huyền hoàng vừa la hét, trong nội tâm thật sự gấp đến mức không lời nào có thể diễn tả.
Bên trong phòng điều khiển, Lý Cương Lôi xác thực là đã hấp hối, mà giống như truyền thuyết, người sắp chết sẽ nhìn thấy cả cuộc đời của mình, giờ phút này Lý Cương Lôi cũng nhìn thấy những chuyện mình đã từng trải qua...
- Lý Cương Lôi! Ngươi lại dẫn mấy đứa nhóc kia ra ngoài chơi đúng không? Đã nói nhiều lần rồi, viện trưởng không thı́ch chúng ta tùy tiện ra khỏi cô nhi viện, sao ngươi cứ không nghe lời như vậy?
Một thiếu nữ không ngừng dùng khăn tay lau mặt cho Lý Cương Lôi, toàn thân Lý Cương Lôi đều là bùn đất cùng với tro bụi, vết bẩn trên mặt càng là trộn lẫn với mồ hôi trở thành một mảng lấm lem, tuy vậy thiếu nữ này lại tuyệt đối không e ngại, chỉ vừa lau mặt mũi cho hắn, vừa thì thào vài câu.
Lý Cương Lôi đứng tại chỗ với vẻ mặt kiêu ngạo, mặc cho thiếu nữ nói gì đi chăng nữa hắn cũng không đáp lại một lời, mãi đến khi thiếu nữ lau xong, mặt mũi đã sạch sẽ hắn mới lên tiếng:
- Nhưng mà rồi sẽ có ngày chúng ta phải rời khỏi cô nhi viện, hiện tại suốt ngày bắt chúng ta ở đây không được đi đâu, sau này ra ngoài xã hội chúng ta biết phải làm thế nào? Đại thiếu gia một chút cũng không hiểu sao? Đáng tiếc, chúng ta lại là thiếu gia không một xu dính túi.
Nghe vậy thiếu nữ lập tức mỉm cười, nàng dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lý Cương Lôi rồi nói:
- Tiểu quỷ, ngươi mới có mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài xã hội rồi, bây giờ cứ đọc sách vở cho thật tốt đi đã...
Lý Cương Lôi bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng có trời mới biết tại sao thiếu nữ này lại có khí lực lớn như vậy, cứ thế đè lên Lý Cương Lôi, khiến hắn căn bản không thể nhúc nhích.
- Lý Cương Lôi, ngươi còn muốn ra ngoài xã hội mà, cho nên nhất định phải sống, chờ đến sau khi ngươi ra ngoài, lúc đó sẽ có thể tự do tự tại...
Thiếu nữ mỉm cười yên nhiên, một khắc này phảng phất như vĩnh hằng, in vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lý Cương Lôi, vĩnh viễn không thể nào quên...
- Sống sót nhé...
- Nhất định phải sống sót nhé...
Lý Cương Lôi chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đã tràn ngập nước mắt, hai tay vốn đã mất đi tri giác cũng cố gắng giơ về hướng không trung...
- Tỷ tỷ, mọi người...
- Xin lỗi, hiện tại ta chưa thể đến với mọi người, trước khi giúp mọi người báo thù, ta vẫn chưa thể đến...
- Cho nên... ta phải tiếp tục sống!