Vô Hạn Tương Lai
Chương 61 : Chiến đấu, chiến đấu! (nhất)
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Hướng đi của hai người Lăng Tân tạm thời không nhắc tới, lại nói về hai người Trương Hằng bị ảnh hưởng của mũi tên phát nổ, tuy đã cách xa hơn mười mét, nhưng sóng xung kích vẫn thổi bay hai người, ngay lúc hai người bị nhấc bay lên, hai mắt của mỹ nữ đã trở thành một mảng mờ mịt, nàng biết rõ Trương Hằng lúc này không khác biệt gì lớn so với người bình thường, cho nên lập tức dùng thân mình che chắn phía trước Trương Hằng.
Mỹ nữ thực tế cũng có nỗi khổ riêng, từ khi được Trương Hằng cứu do xảy ra việc ngoài ý muốn, nàng đã có lòng hiếu kỳ đối với nam nhân có hai loại tính cách này, bằng vào mạng lưới tình báo của nàng, rất dễ dàng đã tìm ra cùng tra xét lai lịch của Trương Hằng. Sau đó tiếp tục âm thầm quan sát điều tra, thời gian trôi qua tâm hồn của thiếu nữ dần rung động, chỉ là... nàng từ khi còn nhỏ đã là sát thủ rồi, nào biết yêu đương là gì, tuy rằng ăn mặc rất hợp thời, nhưng tính cách của nàng lại có chút bảo thủ, lời lẽ yêu đương ngọt ngào thực sự không nói nên lời, còn do từ nhỏ đã sống trong mặt tối của thế giới, cho nên nàng chỉ có thể dùng phương thức quấy nhiễu nhiệm vụ ám sát của Trương Hằng để tiếp cận hắn.
Khi Trương Hằng không có cung trong tay, thực lực thậm chí không bằng một sát thủ bình thường, không cách nào so sánh với thực lực tầm cỡ hàng đầu thế giới của hắn khi có vũ khí trong tay, cho nên khi sóng xung kích truyền tới, phản ứng đầu tiên của mỹ nữ là bảo vệ Trương Hằng, thậm chí vô ý thức mở cơ nhân tỏa, nhưng mà mở cơ nhân tỏa cũng không phải vạn năng, hai người vẫn bị sóng xung kích đẩy bay lên, lướt qua sân thượng bay về phía ngoài tòa cao ốc.
( Kết thúc... Nhưng còn chưa có tìm được muội muội, ta cứ như vậy đã chết rồi sao? Không, ta không muốn chết! )
Khi vừa bay ra khỏi sân thượng, đồng tử của Trương Hằng mãnh liệt thu nhỏ lại, rất tương tự với ánh mắt khi hắn cầm cung xạ kích, sau đó hai mắt trở thành một mảng mờ mịt, chỉ là sự mờ mịt này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc mà thôi, cặp mắt của hắn đã lại lần nữa khôi phục bình thường, nháy mắt sau lại tiếp tục trở nên mờ mịt, cứ như vậy chuyển đổi không ngừng giữa bình thường và mờ mịt.
Mỹ nữ đã ngăn cản được hơn nửa sức ảnh hưởng từ sóng xung động, phản ứng đầu tiên sau đó của nàng là lại nhìn về phía Trương Hằng, muốn xem xem hắn có bị vết thương trí mạng gì không, khi nàng chứng kiến hai mắt Trương Hằng trở nên mờ mịt, lập tức lại chuyển hóa làm ánh mắt thanh minh, trong nội tâm nàng lập tức rất lo lắng.
Trương Hằng điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, hơn nữa còn dốc sức dùng tay cào cấu da dẻ trên cơ thể, xoẹt một tiếng, một mảng da thịt đã bị hắn kéo rách. Mỹ nữ hơi khẽ cau mày, nàng cũng nghiêm túc nắm hai cánh tay Trương Hằng đang run lên liên tục, làm cho hai tay Trương Hằng dần ổn định lại, sau đó nàng lại dùng sức tát một cái vào trên mặt Trương Hằng:
- Trương Hằng, ta biết ngươi còn có tâm nguyện muốn tìm ra muội muội chưa hoàn thành, cho nên ngươi không được chết. Nhất định không được buông lỏng, toàn tâm toàn ý đem chú ý lực tập trung vào chỗ sâu nhất trong tinh thần, giống như tự thôi miên bản thân… quên đi sự đau đớn kịch kiệt... Xin ngươi, xin ngươi ngàn vạn lần không được chết, ta... ta thật vất vả mới tìm được ngươi, xin ngươi hãy sống sót cùng với ta đi.
Nói xong, nàng lại cõng Trương Hằng lên chạy tới cửa phòng, mà sau lưng nàng một vết máu dài còn lưu lại trên mặt đất... Không phải vết máu của Trương Hằng, mà là khi nàng thay Trương Hằng ngăn cản sóng xung kích, một khối đá nhỏ bị nổ bay đã xuyên thấu thân thể nàng...
Trương Hằng sắp đau đớn thống khổ đến mức điên cuồng, nhưng sau khi nghe được những lời của mỹ nữ, hắn chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng, hàm răng đều giống như muốn bị cắn nát, máu trong miệng không ngừng chảy ra, trong đầu hắn chỉ còn ý niệm duy nhất là sống sót... Sống sót, tìm được muội muội, làm cho nàng được sống hạnh phúc... Giống như cha mẹ đã từng bảo vệ ta lúc nhỏ, vì thế khiến cho muội muội bị bọn họ bắt đi, cho dù khi gặp lại muội muội, nàng căm hận ta cùng cha mẹ... Ta cũng nhất định phải đền bù cho nàng!
( Xin trời, để cho ta sống sót, ta muốn sống sót a!)