Vô Hạn Tương Lai
Chương 69 : Người không ngờ đến (nhất)
Ngày đăng: 10:02 18/04/20
Cả Lăng Tân cùng Trần Hạo Thao đều nhìn thấy lẫn nhau, đây là một loại ràng buộc khó có thể hình dung, cho dù là cách xa nhau mấy ngàn thước, trước tiên vẫn sẽ phát hiện đối phương.
( Ngươi quả nhiên là phát hiện ra bố cục của ta, muốn đạt được lực lượng càng lớn... Dùng lực lượng đó để sáng tạo ra Thiên đường trong tâm tưởng của ngươi sao? )
Lăng Tân như có như không thở dài, giờ phút này là do nhân cách phụ ba không đang khống chế tư duy cùng hành động, nhưng dù là trong trạng thái như vậy hắn cũng vẫn biết thở dài, điều này khiến cho Đạt Vân Hi bên cạnh vô cùng kinh ngạc, có trời mới biết trạng thái này vốn khi Lăng Tân thiết lập sẽ không hề có tình cảm không có cảm giác không biểu lộ, vậy mà rõ ràng cũng biết thở dài?
Mà ở phía xa Trần Hạo Thao cũng đồng dạng đang thở dài, hai bên đã đến lúc phải đối đầu với nhau như thế này... Có lẽ, chỉ cần còn có Phong Thần bảng, chỉ cần mỗi người tiếp tục chiến đấu vì tín niệm của bản thân đến cùng, không chỉ lần đối lập này, tương lai có thể sẽ còn có nhiều lần đối lập khác...
- Ai, Tiết Hi, ngươi đi lấy mảnh Phong Thần bảng, cẩn thận nữ nhân đang đi theo bên cạnh Lăng Tân, nếu như là người bình thường mà nói... cố gắng tối đa không làm hại đến tính mạng nàng, ta cùng Lăng Tân còn không phải trong tình trạng quyết đấu sinh tử, mục tiêu là đánh bại nhưng không được giết đối phương, đi thôi...
Trần Hạo Thao nói khẽ với nam tử côn đồ bên cạnh, sau đó hắn bước nhanh về phía hai người Lăng Tân. Tiết Hi gật đầu nhẹ một cái, không nói lời nào liền chạy về hướng khách sạn XX, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ là định trước một bước cướp đoạt mảnh Phong Thần bảng, mặc kệ nữ nhân kia, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi...
Thế nhưng tình huống kế tiếp lại nằm ngoài dự liệu của hai người, Lăng Tân quay người liền chạy về hướng khách sạn, chỉ để lại Đạt Vân Hi đến đối mặt với Trần Hạo Thao, tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trần Hạo Thao, bởi vì đó căn bản không thể nào là việc Lăng Tân có thể làm. Lăng Tân sao có thể chọn không đối mặt với hắn? Không có khả năng!
- Tại sao phải lựa chọn như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì quan trọng ta không biết sao? Không có khả năng...
(... Thật là phiền phức a, còn muốn cầm chân mười phút sao? Không ngờ Trần Hạo Thao hóa ra lại lợi hại như vậy, không biết kỹ năng này rốt cuộc là cái gì. Ảo giác sao? Thôi miên sao? Hay là cái gì khác?)
Trong khi Đạt Vân Hi đánh một kích không trúng, ngược lại bị Trần Hạo Thao bao vây, Lăng Tân cùng nam tử côn đồ đã một trước một sau chạy vào đến trong khách sạn XX. Khách sạn này hiện tại gần như không còn một bóng người, sau khi cảnh sát bắt đầu phong tỏa, nhân viên khách sạn cũng đi ra ngoài toàn bộ, chỉ còn lại một vài khách say ngủ trong phòng không biết tình huống đang xảy ra mà thôi. Không biết vì sao, cảnh sát chỉ phong tỏa con đường mà thôi, không vào đến trong khách sạn, cũng không bày bố phong tỏa gần cửa khách sạn, tóm lại, chiến trường này nhờ vậy sẽ không bị người ngoài nào tới quấy rầy.
- Này, tên chạy phía trước kia, ngươi chính là Lăng Tân sao? Nói ngươi đó, đừng làm như không nghe thấy, ngươi rõ ràng không dám đến gặp Trần Hạo Thao, tại sao phải làm như vậy? Ngươi rõ ràng khiến cho phỏng đoán của Trần Hạo Thao bị thất bại, chuyện như vậy không thể dễ dàng tha thứ!
Không biết vì cái gì, vẻ mặt nam tử côn đồ này bừng bừng lửa giận, hắn vừa chạy theo sau lưng Lăng Tân, vừa điên cuồng lớn tiếng gầm thét, nhìn dáng vẻ của hắn giống như muốn một phát xé tươi Lăng Tân ra làm hai, chỉ có điều tốc độ chạy của hai người không chênh lệch bao nhiêu, cho nên trong lúc nhất thời hắn cũng không đuổi kịp Lăng Tân, chỉ có thể vừa chạy vừa gào thét, chỉ cần Lăng Tân hơi chậm lại một ít, hắn liền định bổ nhào tới đánh một cái.
- Lời Trần Hạo Thao đã nói làm sao có thể sai? Đúng vậy, Trần Hạo Thao không thể nào sai lầm, ngươi nhất định không phải là Lăng Tân! Ngươi nhất định là người khác cải trang, ta muốn đánh gục ngươi sau đó mang đến trước mặt Trần Hạo Thao, phỏng đoán của Trần Hạo Thao vẫn đúng, chỉ do ngươi cải trang nên mới thất bại, đúng vậy, Trần Hạo Thao vĩnh viễn chính xác tuyệt đối!
Nam tử côn đồ này càng nói càng bất hợp lý, đến mấy câu cuối cùng, hắn đã phảng phất như đang nói trong mơ, chẳng những lời lẽ không hề trật tự, trong mắt cũng chỉ còn có bóng lưng Lăng Tân, hắn đã sớm quên mục tiêu ban đầu, chỉ có duy nhất một ý nghĩ là đánh cho Lăng Tân một trận, sau đó đưa đến trước mặt Trần Hạo Thao, Trần Hao Thao vĩnh viễn không thể nào sai...
( Hoang tưởng sao? Xác thực, một tín đồ của bản thân chính là đồng bọn tốt nhất có thể nắm giữ, khi vứt bỏ có thể trở thành công cụ hoàn mỹ, có lẽ ta cũng nên tìm kiếm người như vậy làm thành viên Thiên đạo đội... Chỉ là, vì cái gì ta lại cảm thấy ý nghĩ này có vấn đề? Đồng bọn... Là công cụ sao? )
Lăng Tân hiện tại đang trong trạng thái nhân cách phụ, không hề vì những lời lẽ nhục mạ sau lưng mà tức giận, chỉ vừa chạy vừa không ngừng tự hỏi, lúc hắn định mở cánh cửa dẫn đến lối thoát khẩn cấp, sau đó theo lối đi này chạy lên, cánh cửa vốn có thể đẩy nhẹ liền mở ra giờ phút này lại nặng như trăm nghìn tấn, dùng sức đẩy như thế nào cũng không hề xê dịch một chút. Lăng Tân chỉ vừa dừng, nam tử côn đồ phía sau đã quát to một tiếng đánh tới, đá một cước về phía lưng Lăng Tân...